Trên đường đi, Vương Thảo Nhi kích động và chạy vội quá nên còn bị vấp một cái, Đường Thanh Thanh nhanh tay kịp đỡ lấy cô bé.
Nhưng cô còn đứng không vững, thế là không chỉ không đỡ được mà còn bị lảo đảo ngã ra đất, vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với một tấm bia mộ.
Ầm một tiếng, cảnh sắc trước mắt Đường Thanh Thanh đột nhiên thay đổi.
Hàng chữ được khắc dọc trên bia mộ đột nhiên biến thành từng dãy chữ hàng ngang.
Thần kỳ nhất chính là Đường Thanh Thanh chỉ được đi học có mấy ngày, biết lõm bõm vài con chữ lại có thể đọc hiểu những chữ kia.
Điều khiến cô khϊếp sợ nhất chính là nội dung của những chữ kia, cô mà lại là nữ chính trong một quyển sách ư?!
“Chị Thanh Thanh, chị không sao chứ?”
Bả vai của Đường Thanh Thanh bị vỗ mạnh, cô giật mình sực tỉnh, phát hiện chữ trên bia mộ vẫn là chữ dọc, hơn nữa rất nhiều chữ cô đều không hiểu.
“Chị Thanh Thanh ơi?” Vương Thảo Nhi thấy Đường Thanh Thanh cứ thộn mặt ra thì lo lắng hỏi thăm.
Đường Thanh Thanh lấy lại tinh thần, lắc đầu cười nói với cô bé:
"Chị không sao, có thể do vừa rồi ngồi xổm lâu quá nên hơi chóng mặt thôi."
Nửa đêm nửa hôm, lại là chỗ đáng sợ thế này, Đường Thanh Thanh không dám kể chuyện mình vừa gặp phải ban nãy, sợ sẽ dọa người nhát gan như cô bé Vương Thảo Nhi kia sợ vỡ mật mà chết mất.
Theo tính tình của Vương Thảo Nhi, nhất định cô bé sẽ lo cô gặp chuyện gì đó, cảm thấy mình đang hại cô.
Địch Hoằng Nghị đi khá nhanh nên hoàn toàn không biết chuyện xảy ra ở phía sau.
Anh lần theo tiếng kêu đi tới, cuối cùng dừng lại trước một khóm bụi gai.
Anh nhìn kỹ bụi gai trước mắt, chúng không phải mọc tự nhiên mà là có người cố ý để ở chỗ này.
Địch Hoằng Nghị cẩn thận đẩy bụi gai kia ra, bụi gai này có rất nhiều gai nhọn, dù cẩn thận là thế rồi, nhưng mặt và tay của anh vẫn bị đâm chảy máu.
Địch Hoằng Nghị hoàn toàn không thèm để ý, Lữ Hướng Tiền chạy tới, giúp anh đẩy hết bụi gai kia đi.
Bụi gai kia được dọn sạch, để lộ ra một cái hang động ở phía sau, bên trong giấu hai con dê.
Thấy bọn họ, đám dê kêu be be liên tục.
Địch Hoằng Nghị hưng phấn quay đầu lại, lúc này mới phát hiện Vương Thảo Nhi và Đường Thanh Thanh không đi theo sau.
“Đường Thanh Thanh với Vương Thảo Nhi đâu?”
Vừa hỏi xong, hai người đã xuất hiện trong tầm mắt của anh.
Đoạn này đường xá gập ghềnh hơi khó đi, sơ sẩy một cái là té ngã trẹo chân như chơi, nên hai người dắt díu nhau, đi cũng khá chậm.
Địch Hoằng Nghị cũng không nghĩ nhiều, ngoắc hai người tới: “Hai em mau tới đây xem thử đi, đây có phải hai con dê bị mất không.”
Vương Thảo Nhi đang cẩn thận đi thật chậm, nghe vậy thì bất chấp tất cả mà chạy vội tới.
“Chim Sáo, Cải Thìa!”
Hai con dê đã đi ra khỏi hang động kia, nương theo ánh trăng mờ ảo, có thể thấy được bộ dạng đại khái.
Vương Thảo Nhi lập tức nhận ra chúng, cô bé hưng phấn nhảy tưng tưng một hồi, hai con dê cũng nhận ra cô bé, thế là dụi đầu cọ cọ cô bé.