Lúc này trăng sáng treo cao, mặt trăng tròn vành vạnh chiếu sáng mặt đất, dù không có ánh đèn cũng có thể nhìn thấy loáng thoáng cảnh vật ở phía xa.
Địch Hoằng Nghị chỉ vào một hướng: “Bên kia có thôn à?”
Vương Hắc Tử ước chừng chặng đường họ đã đi cũng rất xa rồi: “Chắc là thôn Liễu Thụ đó, dì cả của em ở trong thôn này.”
Địch Hoằng Nghị bèn đề nghị: “Chúng ta đi qua đó xem thử đi, dê này do người nuôi, đã quen ở cùng với đàn rồi, không thể nào quen với bên ngoài được, chắc là chúng sẽ đi về phía có người thôi.”
Đường Thanh Thanh nghĩ ngợi một hồi, cũng đồng ý đi qua đó xem thử.
Đi tới một lúc, Đường Thanh Thanh đột nhiên dừng lại, không ngừng lia đèn pin xem xét mặt đất ở phía trước, không bao lâu sau cô đột nhiên dừng lại, chiếu đèn vào một chỗ.
"Tìm được rồi!"
Dưới đất là cả đống dấu móng dê giẫm loạn, thế mà Đường Thanh Thanh vẫn tìm được dấu móng của hai chú dê bị mất trong số đó.
“Hẳn là hai con dê kia đang ở trong đại đội Liễu Thụ này, xem chừng là lẫn vào đàn dê của thôn Liễu Thụ đấy.”
Đường Thanh Thanh ngồi xổm dưới đất tìm kiếm, nhanh chóng tìm ra dấu chân của người chăn dê, lại càng xác định suy đoán của cô hơn.
Vương Hắc Tử cũng sáp tới, mở to hai mắt nhìn thật kỹ: “Tui nhìn kiểu gì cũng thấy giống nhau mà, sao chị lại phân biệt được thế?”
Vấn đề này khiến Vương Hắc Tử nghĩ mãi vẫn không ra, trên đường đi cậu ta cũng thử học Đường Thanh Thanh xem nên phân biệt như thế nào.
Nhưng nhìn kiểu gì cũng không ra, còn phải nhấp nha nhấp nhổm theo Đường Thanh Thanh, cứ khom lưng đi, thỉnh thoảng lại ngồi xổm xuống nhích từng bước, mệt muốn chết luôn.
Có đôi khi cậu ta cảm thấy dường như mình đã nhìn ra điểm khác biệt, nhưng chỉ cần nhìn thấy cả đống dấu chân cùng lúc thì lại luống cuống.
Trên đường đi, Đường Thanh Thanh cũng giải thích rất nhiều lần, dần dà cũng lười, không muốn nói tới nữa.
Vương Thảo Nhi nghe vậy thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy hy vọng đang ở trước mắt rồi.
“Chắc là Chim Sáo với Cải Thìa nhận nhầm đàn, đi theo dê của đại đội Liễu Thụ.”
Chuyện thế này không phải là chưa từng có, tuy rằng bình thường đa phần là dê trong đại đội đi nhầm đàn nhỏ thôi, rất ít khi đi nhầm sang đàn của đại đội khác.
Trước kia Vương Hắc Tử từng theo mẹ mình tới đại đội Liễu Thụ, nên cũng xem như quen thuộc với nơi này, bèn dẫn ba người còn lại đi vào thôn.
Giờ này cũng có rất nhiều người chưa ngủ, tuy rằng rất ít nhà thắp đèn, nhưng có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng người nói chuyện vọng ra từ trong phòng hoặc trong nhà.
Vương Hắc Tử định dắt mọi người đi tìm chuồng dê luôn, nhưng lại bị Địch Hoằng Nghị ngăn cản lại.
“Không phải cậu nói nhà dì cả của cậu ở đây à? Cậu tới nhà họ trước đi đã.”
Vương Hắc Tử hiện tại chỉ muốn đi tìm dê mà thôi: “Hôm nay mình tới làm chính sự, đâu phải đi thăm họ hàng đâu. Nếu dì cả của em biết nửa đêm nửa hôm em chạy tới đây thì nhất định sẽ mắng em chết mất.”
“Cậu không nói, sau này cũng sẽ lòi đuôi thôi, dì cả của cậu kiểu gì cũng sẽ biết.”