Tình hình bên nhà Vương Thảo Nhi cũng không khác gì, chẳng quan tâm xem tối nay Vương Thảo Nhi có về nhà hay không, đỡ được một người ăn cơm, họ mừng còn không kịp nữa là.
Vương Hắc Tử nhắn xong thì chạy vào bếp lấy vài cái bánh vừa hấp xong, mặc kệ người nhà mắng chửi, cắm đầu chạy thẳng ra ngoài.
“Tối nay con đi chơi với đám Xuyên Tử, không về nhà đâu, mọi người đừng để cửa cho con!”
Vương Hắc Tử chạy ra thật xa, suýt nữa bị chiếc giày của mẹ mình ném trúng đầu.
Cậu ta chạy thật nhanh, sợ đi trễ không tìm được Đường Thanh Thanh và Vương Thảo Nhi.
Nhưng cậu ta vừa chạy ra khỏi thôn không bao lâu thì đột nhiên bị ai đó túm lấy cổ áo xách lên, cậu ta lập tức hoảng sợ.
Tuy Vương Hắc Tử đã 12 tuổi, nhưng vẫn nhỏ xíu con, bị xách lên như thế, cậu ta không khỏi giương nanh múa vuốt, giãy giụa ngay giữa không trung.
“Bỏ bố mày xuống! Coi chừng bố mày nổi máu điên bây giờ!”
“Ái chà, mới có mấy ngày đã tự xưng là bố rồi à.”
Một giọng nói trầm thấp, mang theo vẻ trêu ghẹo vang lên.
Vương Hắc Tử vừa nghe giọng thì biết ngay là ai, cúi đầu xuống không giãy dụa nữa.
“Thanh niên trí thức Địch, anh mau buông em xuống, em có việc quan trọng phải làm đây.”
“Lại gọi anh là thanh niên trí thức Địch à? Xem ra chuyện này không nhỏ nhỉ.”
Vương Hắc Tử van nài: “Anh Nghị à! Anh thả em xuống trước được không, hôm nay em lên núi phát hiện một cái ổ rắn, lần sau em dắt anh đi bắt rắn, chúng ta nướng lên ăn!”
Địch Hoằng Nghị thả Vương Hắc Tử xuống: “Đừng chờ lần sau nữa, mình đi ngay luôn đi.”
“Hôm nay thật sự không được, em có việc khác.”
“Cậu thì có việc gì được? Sắp tối tới nơi rồi, bây giờ cậu còn chạy ra ngoài thôn, chán sống rồi à?”
Tuy hiện tại rất hiếm khi có thú dữ xuống núi, nhưng đêm hôm ở nông thôn vẫn không an toàn chút nào.
Vương Hắc Tử xoa cái cổ bị cấn đau: “Em có việc thật mà.”
“Việc gì?”
“Cái này, em không thể nói được.”
Địch Hoằng Nghị mỉm cười, nụ cười kia hệt như ác bá trong bộ phim chiếu bóng kháng chiến Vương Hắc Tử từng xem lúc lên công xã, Vương Hắc Tử sợ hãi giật bắn người.
Đường Thanh Thanh và Vương Thảo Nhi đang ăn bánh, Vương Hắc Tử men theo ký hiệu hai người để lại mà chạy tới.
“Sao rồi, đã tìm được chưa?”
Đường Thanh Thanh vừa quay đầu lại đã bị bóng dáng cao lớn đứng bên cạnh Vương Hắc Tử thu hút sự chú ý, người nọ đưa lưng về phía ánh sáng nên không thấy rõ mặt, chỉ có thể cảm nhận được cảm giác dồn nén đến từ vóc dáng cao to kia mà thôi.
Đường Thanh Thanh ngẩng đầu lên nhìn người kia, cao to như thế, phải hơn 1m8 ấy nhỉ, trong ấn tượng của Đường Thanh Thanh, trong đại đội không có ai cao như thế cả.
“Hắc Tử, đây là chú của cậu à?”
Địch Hoằng Nghị nghe hỏi vậy thì tức giận: “Chú cái gì mà chú, tôi mới 16 tuổi thôi nhé.”
Đường Thanh Thanh há hốc miệng, ăn phân hóa học cũng không cao to nhanh như thế được đâu!
Không đúng, sao cái giọng này nghe quen thế nhỉ!