Vương Thảo Nhi nghe vậy thì lập tức hiểu ra: “Chẳng trách người trong thôn cứ bảo chị lạ lắm, hay cúi đầu nhìn dưới chân chứ không thèm nhìn người. Thỉnh thoảng còn đứng ngẩn ra, không biết thả hồn đến tận đâu đâu, hóa ra là chị đang nhìn dấu chân à?”
Đường Thanh Thanh cốc cô bé một cái: “Chị giúp em tìm dê, em lại nói xấu chị.”
Vương Thảo Nhi sờ chỗ bị cốc đau, cười hì hì.
Nghe Đường Thanh Thanh nói vậy, trái tim đang thấp thỏm không yên của Vương Thảo Nhi đã bình tĩnh lại, không còn tuyệt vọng với sợ hãi như khi nãy nữa.
Vương Thảo Nhi rất tin tưởng Đường Thanh Thanh, lại nghe cô nói hợp tình hợp lý như thế, nói không chừng sẽ tìm được hai con dê bị mất ấy chứ.
“Ở đây!”
Đường Thanh Thanh đột nhiên ngồi xổm xuống, phân biệt một hồi, cuối cùng mở miệng nói chắc nịch.
Sau đó cô khom người xuống, ngồi xổm dưới đất nhích tới theo một hướng nào đó.
Vẻ mặt của cô cực kỳ nghiêm túc, khiến cho Vương Thảo Nhi đang định nói gì đó lập tức ngậm miệng, sợ mình lên tiếng một cái thì những dấu móng kia sẽ lập tức biến mất.
Đường Thanh Thanh nhìn chằm chằm vào dấu móng dưới đất rồi đi theo, giống như đã hoàn toàn quên hết mọi thứ xung quanh, chỉ để ý đến mỗi dấu móng dưới đất mà thôi.
Dấu móng cũng không phải chỗ nào cũng có, hiện tại không có mưa, trên núi lại nhiều đá, rất nhiều chỗ không có dấu móng.
Có lúc sẽ đột nhiên mất dấu, còn phải tìm kiếm khắp nơi mới có thể xác định hai chú dê đi theo hướng nào.
Thỉnh thoảng lại gặp cả đống dấu chân, Đường Thanh Thanh còn phải ngồi xuống phân biệt một hồi.
Đi chừng hai ba dặm, bụng của Vương Thảo Nhi bắt đầu sôi ùng ục.
Bây giờ đã chập tối, khói bếp lượn lờ, bình thường giờ này đã bắt đầu ăn cơm rồi.
Vương Thảo Nhi không dám lên tiếng, chưa tìm được dê, cô bé không quan tâm tới chuyện đói bụng được.
Cô bé thắt chặt dây lưng quần lại, cố gắng dùng cách này để làm vơi bớt cảm giác đói, sau đó tập trung tìm dấu móng dê.
Tuy cô bé không thể nhìn ra dấu móng của hai chú dê bị mất, nhưng cô bé có thể tìm dấu móng dê, sau đó nhờ Đường Thanh Thanh xem lại.
Lúc này Đường Thanh Thanh mới đứng dậy, cứ khom lưng tìm kiếm mãi, giờ đứng thẳng dậy cô mới thấy lưng cực kỳ mỏi.
Cô lấy cái bánh rau trong túi quần ra, bẻ bánh ra làm đôi, chia một nửa cho Vương Thảo Nhi.
Vương Thảo Nhi thấy bánh, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó thì vội vàng xua tay: “Em không đói ạ.”
Đường Thanh Thanh cũng mặc kệ, nhét thẳng vào tay cô bé.
“Mau ăn đi, còn không biết phải tìm tới lúc nào mà.”
“Em... Ưʍ...”
Vương Thảo Nhi còn muốn nói gì đó thì đã bị Đường Thanh Thanh nhét bánh vào miệng.
“Chị Thanh Thanh...”
Đường Thanh Thanh mặc kệ cô bé, vừa ăn bánh vừa uống nước.
May mà hôm nay lấy thêm bánh, cô còn định giữ lại về cho ông cụ kia, không ngờ lại xảy ra chuyện thế này, nên chỉ có thể chờ lần sau lấy được đồ ngon thì tới biếu ông sau.
“Chị Thanh Thanh, may mà có chị.”
Vương Thảo Nhi hai mắt đỏ hoe, cắn từng miếng bánh.