Tiếp Nhận Hệ Thống: Chồng Của Tôi Lại Là RoBot

Chương 11

Âu Tố Tố sau lời nói của chính mình đột ngột cảm thấy sợ hãi trước điệu cười quái đản của Tô Tiêu Lạc trước mặt. Cô nàng tomboy nhấc nhấc khoé miệng, hoài nghi nhân sinh hỏi người trước mặt.

"Cậu sao vậy Tiêu Lạc...bộ mình nói sai chỗ nào, cậu tự nhiên cười ghê vậy?"

Lâm Hàm Diễm lúc này đang dâng lên nụ cười tự mãn, ánh mắt nhìn về phía Âu Tố Tố đang gặm hỏi, nhất thời phải ái ngại thu lại nụ cười rồi xua xua tay. Lâm Hàm Diễm cười là vì câu nói: Ai lấy được Ngụy Công Thời chắc chắc sẽ hạnh phúc đến chết của Âu Tố Tố.

Một tiếng tự tin lúc đó liền vang lên ngay trong đầu, Lâm Hàm Diễm có cảm giác bản thân mình lúc này X một phần trăm công lực tự tin ngời ngời: Xời! Xời! Vợ của Ngụy Công Thời kia trong tương lai chắc chắn là của Lâm Hàm Diễm này. Rồi của cải, gia sản đều là của mình. Chồng mlem, ngon, sáu múi, là ngôi sao cùng giám đốc tiền vung như nước, rồi mọi tài sản sẽ đứng tên ba chữ Lâm Hàm Diễm. ~

Ting

[Ký chủ. Ký chủ thu lại nước dãi. Ký chủ quá tự tin rồi. Nếu dễ dàng như vậy, những người khi trước đã thành công và không đến lượt Ký Chủ. Ký Chủ đừng ảo phim. Thời gian còn lại 19 phút]

Mặt mày đang sung sướиɠ của Lâm Hàm Diễm liệt đột ngột biến mất. Hàn khí xung quanh người lất phất. Lâm Hàm Diễm nắm chặt tay, đập mạnh xuống bàn. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Âu Tố Tố, nhưng thực chất là nhìn vào khối đỏ Hệ Thống SZIP đang bay lơ lửng đi qua đi lại trước mặt.

Âu Tố Tố hoang mang lộ rõ, đánh tiếng trộm nuốt ực.

Cười cười giảng hoà: "Tiêu Lạc...cậu làm gì mà lườm mình ghê vậy, mình có làm gì đâu a.."

Hệ thống SZIP lúc này cười cười một tiếng rồi biến mất. Lâm Hàm Diễm bây giờ mới thấy được bộ dạng như cười như không hoảng loạn của Tố Tố.

Cô bất giác bật cười, thu diễm lại chút khí độ. Sau đó lên tiếng bịa chuyện.

"Không phải tớ lườm cậu đâu. Tớ lườm là lườm ông già đang táy máy đằng xa.."

Ting

[Ký Chủ mồm mép dẻo miệng, nói dối không chớp mắt]

Âu Tố Tố nghe những lời đó thì liền bật cười lại sự vui vẻ. Nhưng ánh mắt vẫn e ngại nhìn tới Tô Tiêu Lạc vừa chớp nhoáng thay đổi tính khí. Vừa còn nở nụ cười nhẹ, đột nhiên lại hừng hực giận dữ cáu gắt.

Lâm Hàm Diễm trợn tròn mắt nhìn tới SZIP, một suy nghĩ trong lòng: Nhịn! Bà đây nhịn! Đợi khi trở về, hệ thống chó má thích kháy...Được, SZIP, cậu chết với tôi.

[Cảnh báo! Cảnh báo! Mối nguy hiểm ngay cạnh. Nhiệm vụ còn 17 phút] Hệ Thống Hồi Sinh lẩn quẩng quay tròn, sau đó lúi hùi biến mất.

Lâm Hàm Diễm nhếch nhếch miệng, hướng tới Âu Tố Tố xua xua tay ngỏ ý. Một thân quyến rũ xinh đẹp quay trở lại. Lâm Hàm Diễm chỉnh lại cổ áo, cô nói với người bạn đối diện.

"Tố Tố, cậu gọi giúp tớ tách trà...Tớ đi vệ sinh cái."

Âu Tố Tố ờm một tiếng, nhìn thấy Lâm Hàm Diễm xinh đẹp chậm rãi đi ra. Cô nàng Tomboy mới lật lật menu, hướng tới nhân viên một câu cười cười:

"Chị cho em hai tách trà Đại Hồng Bào, chỉ như vậy thôi. Em cảm ơn."

Chị Nhân viên với mồ câu nói bình thường của Âu Tố Tố lại e thẹn ngượng ngùng, khẽ liếc mắt đưa tình rồi nhanh chóng cười cười rời đi. Âu Tố Tố một màn khó hiểu nhếch mép, cảm giác da gà da vịt đã nổi hẳn lên.

Chị nhân viên tưởng Cô là một người con trai đích thực.