Xuyên Thành Ánh Trăng Sáng Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 45

Cố Yên bị thương nên đã bỏ lỡ hội thao. Chỉ nghe nói Thẩm Gia Dụ giành giải nhất nội dung bơi tự do nam, Tiết Minh Kiều còn chụp rất nhiều ảnh, liên tục nói Cố Yên không đến xem thật đáng tiếc.

Bởi vì hôm đó có rất nhiều giáo viên trường khác đến xem, trong và ngoài bể bơi đều chật kín người.

Cố Yên đang ngồi ôn bài ở lớp học khác, nhận được ảnh mà Tiết Minh Kiều gửi đến, cô hơi sững người.

Do dự một lát, cô vẫn click mở xem.

Bức ảnh chụp rất đẹp, bắt trọn khoảnh khắc anh vừa lên khỏi mặt nước.

Thân hình thiếu niên cao ráo, cơ bắp rắn chắc, bờ vai rộng, eo thon, hai đường nhân ngư ẩn hiện, một tay chống lên thành bể bơi, một tay tháo kính bơi xuống, dưới mái tóc ngắn ướt nhẹp là đôi mắt lạnh lùng.

Minh Kiều nha: a a a a a a, Thẩm đại ca đẹp trai quá, a…

Minh Kiều nha: Cố Tiểu Yên, cậu không đến xem thi đấu thật là đáng tiếc, nhiều “hồ ly tinh” thèm muốn người đàn ông của cậu như vậy, sao cậu không thèm quan tâm gì thế?

Cố Yên: “…”

Cố Yên: ai là người đàn ông của tớ, khi nào thì tớ có người đàn ông?

Minh Kiều nha: nga, mình quên mất, mình cứ tưởng hai người đang hẹn hò. Xin lỗi nhé.

Cố Yên: “…”

Cố Yên: chuyện này mà cậu cũng có thể quên, cậu ngàn vạn lần đừng có đi nói lung tung đấy nhé.

Minh Kiều nha: biết rồi, biết rồi, cậu còn không yên tâm về mình sao?

Cố Yên: “…”

Càng ngày cô càng không yên tâm.

Có giáo viên đi ngang qua, Cố Yên cất điện thoại đi, đang định về lớp thì nghe thấy mấy bạn không đi xem thi đấu đang thảo luận gì đó.

Ban đầu Cố Yên cũng không tò mò bọn họ đang nói gì, kết quả hình như lại nghe thấy tên mình.

Cô bỗng nhiên dừng bước.

“Nếu, mình chỉ nói là nếu thôi nhé, cậu muốn chọn một bạn nữ trong lớp để theo đuổi, cậu sẽ chọn ai?”

“Tất nhiên là chọn bạn nào xinh đẹp rồi.”

“Lớp mình cũng có không ít bạn nữ xinh đẹp, cậu xem, Diệp Ly, Đường Hân Nhiên, còn có Cố Yên, ba người đó mà đứng cạnh nhau thì nhan sắc đỉnh cao luôn.”

“Nhưng mà Cố Yên không thể so với hai người kia được.”

“Đúng vậy, Diệp Ly thì học giỏi, tính cách dịu dàng, Đường Hân Nhiên thì giao thiệp rộng, lại giàu có, Cố Yên ngoại trừ xinh đẹp ra, những mặt khác đều không bằng hai người kia.”

“Cậu nói đúng, lần trước Cố Yên còn thi được điểm thấp nhất lớp nữa.”

“Cậu ngốc à, càng như vậy thì càng dễ tán hơn chứ, hai người kia cậu tán được chắc?”

“Cũng đúng, Cố Yên chạy một tí mà cũng ngã được, có thể thấy được chỉ số thông minh của cô ấy rồi, ha ha ha ha.”

Cậu nam sinh đang hăng say nói chuyện bỗng nhiên bị người phía trước đá một cái vào chân, mấy người đang túm tụm lại nói chuyện quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy Cố Yên ôm sách giáo khoa đi từ ngoài vào.

Vẻ mặt cô rất bình tĩnh, không giống như là đã nghe thấy gì, khiến cho mấy cậu con trai kia thở phào nhẹ nhõm.

Cố Yên đặt sách vở lên bàn, lấy bài tập ra bắt đầu làm.

Nếu như trước kia nghe thấy những lời nói như vậy, cô sẽ rất đau lòng, tủi thân, sau đó là sợ hãi.

Sợ hãi bản thân sẽ mất đi bạn bè vì không đủ xuất sắc.

Nhưng mà bây giờ…

Cố Yên điều chỉnh tư thế cầm bút, cẩn thận làm bài tập trên giấy nháp.

Hiện tại, cô không còn là Cố Yên của ngày xưa nữa.

Mà là Cố Yên siêng năng, chăm chỉ.

Trong lòng cô, chỉ có học tập.

Sau hội thao chính là kỳ thi, tối hôm trước khi về nhà, Cố Yên rất nghiêm túc ôn tập lại tất cả các môn thi của ngày hôm sau.

Hôm sau, trong lúc chuẩn bị thi, Đường Hân Nhiên đổi chỗ với người khác, ngồi xuống trước mặt Cố Yên.

Mọi người đã đến gần đủ, Đường Hân Nhiên đột nhiên kéo mạnh ghế ra, quay đầu lại nhìn Cố Yên, cười hỏi: “Cố Yên này, sao cậu bất cẩn thế nhỉ, đáng lẽ lớp mình lần này thi đấu có thể lọt vào top 3 toàn khối, vậy mà tại cậu chạy bộ bị ngã, lại còn được 0 điểm môn chạy 400m nữa chứ, kéo cả điểm trung bình của lớp xuống, hại lớp mình rớt xuống hạng 8.”

Nói xong, cô ta thở dài một tiếng: “Điểm thi của cậu kéo điểm trung bình của cả lớp xuống thì thôi đi, vậy mà đến cả hội thao cũng muốn gây chuyện.”

Đường Hân Nhiên cười nói: “May mà sắp tới phân ban rồi, hy vọng là mình không cần phải chung lớp với cậu nữa.”

Giọng cô ta rất nhỏ nhẹ, lớp học thêm tương đối yên tĩnh, cơ bản là mọi người đều nghe thấy cô ta nói gì.

Bạn lớp trưởng kiêm thể dục uỷ viên ngồi gần đó nắm chặt tay, muốn nói gì đó, nhưng do dự một lát rồi lại thôi.

Cố Yên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Đường Hân Nhiên.

Cô nhìn thấy sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ trong mắt đối phương, những lời nói ác ý như vậy, kiếp trước cô đã nhịn suốt ba năm, giả vờ như không nghe thấy, kết quả là khiến cho đối phương ngày càng được nước lấn tới.

Cố Yên mỉm cười nói: “Cậu nói đúng, trình độ của chúng ta quả thật không giống nhau, sau này chắc chắn cũng sẽ không học chung lớp đâu. Nhưng mà, cậu đã có lòng muốn làm rạng danh lớp như vậy, thay vì lãng phí thời gian ở đây, chi bằng xem thêm vài bài tập, học thuộc lòng thêm vài câu thơ cổ, biết đâu lại có thể giúp lớp mình gỡ gạc được chút điểm.”

Nói xong, Cố Yên không để ý đến cô ta nữa, cúi đầu tiếp tục đọc sách ngữ văn.

Đường Hân Nhiên hình như không ngờ tới Cố Yên lại dám cãi lại mình, khuôn mặt xinh đẹp tức giận đến đỏ bừng.

Cô ta đẩy ghế ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, vậy chúng ta cá cược đi, xem lần này ai thi điểm cao hơn, người thua không chỉ phải xin lỗi người kia trước mặt mọi người, mà còn phải đăng bài xin lỗi lên diễn đàn trường, mỗi ngày đăng một bài tự kiểm điểm bản thân.”