"Xì xèo!"
Trong chảo dầu từng luồng khí nóng hầm hập, mùi hương theo khí nóng dần tràn ra ngoài.
Cố Yên cẩn thận đem trứng gà ánh vàng trong nồi chiên lấy ra, bao lấy phần cơm chiên đã làm xong trước.
Sau đó, cô dùng sốt cà chua vẽ một cái mặt cười lên miếng trứng chiên, nhìn cái mặt cười xấu xí kia, chính mình không nhịn được, cũng bật cười ra tiếng.
Cô cởi tạp dề ra, vươn tay thư giãn cơ thể.
Từ khi cô bắt đầu xuyên đến cơ thể mới này, đã được một khoảng thời gian.
Mục đích của cô khi tới nơi này chỉ có một --Đi tìm Thẩm Gia Dụ bây giờ vẫn còn là một đứa trẻ, khiến tuổi thơ của hắn không còn bi thảm như trong nguyên tác.
Cố Yên cũng là sau khi chết mới biết được, nơi mình được sinh ra và lớn lên lại chỉ là một quyển sách.
Mà Cố Yên chính là nữ phụ pháo hôi của quyển sách này.
Không bao lâu từ sau khi cô chết, có một thanh âm tự xưng là hệ thống nói với cô, chỉ cần cô quay trở lại quá khứ, ngăn cản nhân vật phản diện của quyển sách này hắc hóa là cô có thể đạt được cơ hội trọng sinh.
Vì thế Cố Yên cùng hệ thống ký kết hiệp ước, đồng thời cũng biết tên của nhân vật phản diện.
-- Thẩm Gia Dụ.
Cố Yên hiện tại đang ở thời điểm Thẩm Gia Dụ còn nhỏ, xuyên vào cơ thể một cô gái sống một mình cách vách nhà Thẩm Gia Dụ, khoảng thời gian này tạm thời mượn thân thể của cô ấy.
Sau khi thông qua miệng hệ thống biết được những chuyện Thẩm Gia Dụ đã phải trải qua, Cố Yên thật sự rất thương cảm cho hắn, cô cảm thấy so sánh chuyện của bản thân với Thẩm Gia Dụ, chính mình còn tính là may mắn.
Bởi vì là con riêng, từ khi còn nhỏ Thẩm Gia Dụ đã bị người trong nhà vứt bỏ, sau đó mới bị bố mẹ nuôi hiện tại nhận về nhà nuôi.
Bố nuôi nghiện rượu nghiện cờ bạc, khi say về thì đánh chửi Thẩm Gia Dụ, còn mẹ nuôi cũng bởi vì áp lực cuộc sống mà tra tấn Thẩm Gia Dụ, thường xuyên để hắn đói bụng, không cho hắn ăn cơm.
Bởi vì bố mẹ nuôi không quan tâm cùng với hàng xóm xung quanh ghét bỏ hắn, ngay cả những đứa trẻ cùng trang lứa cũng ỷ vào việc hắn không có bố mẹ để bắt nạt hắn.
Sau này, tuy rằng Thẩm Gia Dụ được bố ruột đón về, trở lại danh môn, nhưng các thành viên trong gia tộc đó đều có tâm tư riêng, hắn chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ của cuộc tranh đấu gia tộc, ở chỗ này vừa bị lợi dụng vừa bị khinh thường.
Hắn ở dưới hoàn cảnh âm u như vậy lớn lên, dần dần trở nên máu lạnh hờ hững, tàn nhẫn độc ác, tương lai không chỉ thâu tóm công ty của ông già nhà hắn, còn dùng các loại thủ đoạn trả thù những người đã từng làm nhục hắn.
Chẳng qua Cố Yên trước khi chết chưa từng nhìn thấy hắn, bởi vì chờ đến khi hắn trở thành kẻ có thân phận quý giá hiển hách, Cố Yên đã chết oan chết uổng, kết thúc cuộc đời nữ phụ pháo hôi của chính mình.
Cố Yên thông qua hệ thống mới biết được, quyển sách này được tác giả viết đến đây thì bỏ hố, ngay cả nam chính cũng không kịp lên sân khấu đã tịt luôn đường làm kẻ khí phách một tay che trời của mình.
Còn Cố Yên chỉ là một người đáng thương chết sớm trong quyển sách này.
Cố Yên nghĩ nghĩ, liền bưng đĩa trứng bao cơm nóng hôi hổi đẩy cửa ra, nhìn thoáng qua bên ngoài cửa.
Cô biết Thẩm Gia Dụ thường xuyên bị mẹ nuôi xấu tính đuổi ra ngoài, ở bên ngoài cả đêm.
Giờ là sáng sớm mùa đông, bên ngoài trên mặt đất vẫn còn hơi tuyết đọng lại.
Nhà bố mẹ nuôi Thẩm Gia Dụ nằm ở một thành phố nhỏ xa xôi, mức độ sinh sống ở đây không cao.
Cho nên những tòa chung cư ở đây điều kiện cũng không được tốt, hàng hiên bị lọt gió, rất lạnh lẽo.
Mà đứa nhỏ kia ngồi trên cầu thang ở dưới hàng hiên, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm cửa phòng trước mặt đang đóng chặt, có thể hắn đã ngồi cả một đêm như vậy ở bên ngoài.
Nghe thấy tiếng Cố Yên mở cửa, cũng chỉ nghiêng nhẹ đầu, mặt không cảm xúc nhìn cô một cái.
Cố Yên hơi hơi sửng sốt.
Cậu bé mặc quần áo mỏng tanh, nửa gương mặt tinh xảo bị bóng tối của hàng hiên che lấp, tay chân của hắn đều đã bị đông lạnh đến đỏ ửng, làn da hắn rất trắng, là kiểu trắng tái nhợt bệnh cảm như đồ sứ, quầng thâm xanh đen nhợt nhạt dưới hàng mi dày dặn, yếu ớt như thể búp bê sứ trong l*иg kính.
Cố Yên dừng một chút, sau đó chậm rãi đi về phía hắn.
Đối mặt với sự tiếp cận của cô, hơi thở quanh người hắn chợt trở nên xa cách, đề phòng, bị che lấp dưới tóc mái, đôi mắt đen tuyền lạnh nhạt như chim ưng nhìn chằm chằm Cố Yên.
Ánh mắt hắn dừng ở trên người Cố Yên vừa lạnh lẽo vừa hung ác, như là con dã thú cảnh cáo người sống về sự xâm phạm lãnh thổ của hắn.
Ánh mắt này khiến bước chân Cố Yên chậm lại.
Sau đó, cô nghĩ một chút, nhìn chủ nhân của đôi mắt kia nở nụ cười ấm áp, thân thiện.
Kỳ thật đã sớm đoán được.
Bởi vì trước khi cô xuyên tới đây, nguyên chủ của cơ thể này cũng thường xuyên thấy Thẩm Gia Dụ bị cha mẹ đánh chửi, nhưng mà trước nay cô đều thờ ơ, coi như không nhìn thấy, mặc kệ không quan tâm.
Đoán chừng trong mắt hắn bây giờ, bản thân cũng là chỉ là một người xấu tính không hơn không kém.
Cố Yên mỉm cười, ngồi xổm xuống đối diện Thẩm Gia Dụ nói, "Chị vừa hay làm nhiều hơn một phần, em chắc là chưa có ăn cơm sáng nhỉ, nhân lúc còn nóng mau ăn đi."
Thẩm Gia Dụ ngước mắt, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm vào cô, cũng không nói lời nào.
Cố Yên đứng cách hắn hai cái bậc thang thì dừng lại, đem đĩa trứng bao cơm đặt ở bậc thang, bên trên để một cái thìa nhỏ, cô nhẹ giọng nói, "Em mau nhân lúc nóng ăn đi, không ăn sẽ không cao được đâu đó."
Nói xong, Cố Yên rời khỏi thang lầu, về nhà đóng cửa lại.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Thẩm Gia Dụ rũ mắt nhìn phần cơm bao trứng trước mặt.
Trên phần trứng bao cơm có một cái mặt cười xấu xí vẽ bằng sốt cà chua, ở dưới ánh sáng nhợt nhạt của mùa đông nhìn có chút buồn cười.
Hắn rũ lông mi xuống, nhấp nhẹ đôi môi mỏng.