Yến tiệc diễn ra được một nửa ta thấy có một tỳ nữ vội vàng từ cửa chạy vào nói gì đó với lão phu nhân, ta liếc mắt nhìn về phía sau, không thấy Thanh Trúc đâu.
Chỉ sợ Tống phủ hôm nay sẽ bị đảo lộn.
Lão phu nhân vẫn tỏ ra bình tĩnh, mãi cho đến khi yến tiếc kết thúc, tiễn hết tất cả khách quan đi về mới gọi Tống Tướng cùng đi về phía viện của Tống Hoài Trạch.
Ta vội đi theo, bỏ qua kịch hay như vậy thì phí cả đời!
Tống Hoài Trạch và Tống Cẩn Du đang quỳ gối trong viện, cả hai vẫn chỉ mặc mỗi
nội y.
Trông bộ dạng Tống Hoài Trạch như vậy, hiển nhiên là đã bị đánh.
Lục Thừa An cũng đứng một bên, mặt đen như đít nồi.
Chứng kiến vị hôn thê của mình đồng giường cộng chẩm với ca ca nàng ta, là ai thì cũng không vui nổi.
Hắn đen mặt kể lại sự tình một lượt.
Vốn dĩ hắn muốn đi tìm Tống Cẩn Du, không ngờ lại nghe thấy giọng nói của Tống Cẩn Du trong viện của Tống Hoài Trạch.
Hắn vốn cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng chỉ là huynh muội nói chuyện bình thường, ngoài cửa cũng không có ai canh giữ nên hắn tự đi vào, tới trước cửa liền nghe được thanh âm nỉ non hoan ái của nam nữ.
Hắn tức giận đẩy cửa vào, đập vào mắt hắn là đôi huynh muội đang điên loan đảo phượng, hoàn toàn không còn chút liêm sỉ!
Điều khiến người ta kinh ngạc nhất chính là có lẽ Tống Cẩn Du bị dọa cho đầu óc hỏng rồi, không để ý tới mình vẫn còn trần như nhộng chạy tới ôm chân hắn, nói là Tống Hoài Trạch ép buộc nàng ta!
Tống Hoài Trạch cũng bị dọa rồi, bao nhiêu lời giải thích đều quên hết, còn lao vào đánh nhau với Lục Thừa An.
Tống Tướng đau đầu muốn chết, sao hắn lại sinh ra một nghịch tử như này!
Nhưng dù sao cũng là chuyện trong nhà, trước tiên vẫn tiễn Lục Thừa An đi đã.
Chẳng qua là hôn sự này, sợ là không thành được.
Đại phu trong phủ bước vào trong phòng:
“Bẩm Tướng gia, thần phát hiện có mê tình dược còn sót lại trong canh tổ yến thiếu gia đã ăn, nhưng liều lượng không nhiều.”
Tống Hoài Trạch ngẩng mạnh đầu, ánh mắt như muốn gi.ế.t người nhìn về phía ta:
“Là ngươi hại ta, canh tổ yến kia là Thanh Trúc trong viện ngươi đem đến, là ngươi hại ta!”
Ta chớp mắt, lão phu nhân lạnh giọng nói:
“Canh tổ yến kia là ta sai người làm cho ngươi, Vi Lan cũng ăn, ngươi nói nó hại ngươi, có phải lão thái bà ta cũng hại ngươi đúng không?”
Tống Hoài Trạch ngừng một chút, rồi lại lớn tiếng:
“Là nha hoàn của ngươi, nhất định là ngươi ra lệnh cho ả! Tổ mẫu, con cũng là tôn nhi của người, sao người luôn bảo vệ nàng ta vậy tổ mẫu!”
“Ngươi nói ta hại ngươi? Dám hỏi đại phu, vừa rồi ngươi nói mê tình dược liều lượng không nhiều, vậy liều lượng đó có đủ để khiến người ta động tình hay không?”
“Cái này… bẩm tiểu thư, liều lượng này có thể làm cho thân nhiệt nóng hơn nhưng sẽ không đến mức loạn thần mất trí.”
Ta hờ hững nhìn về phía Tống Hoài Trạch:
“Ngươi đã nghe rõ chưa? Ngươi có trúng mê tình dược hay không không quan trọng, chỉ cần ngươi ý chí kiên định hoặc Tống Cẩn Du không đồng ý, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện này. Ngươi không trách chính ngươi cũng không trách nàng ta lại quay ra trách ta, đây là cái lý lẽ gì? Còn nữa, vừa rồi ta sai lão ma ma dọn dẹp trên giường hoàn toàn sạch sẽ, không có vết gì, chứng tỏ đây không phải lần đầu của Tống Cẩn Du, nàng ta chỉ muốn dựa vào sự bảo vệ của ngươi để ở lại Tống phủ thôi. Thậm chí người trong lòng nàng ta cũng không phải là ngươi, nếu không tại sao khi bị Tiểu Hầu gia phát hiện nàng ta lại nói như vậy?”
Cùng lúc, người được Tống Tướng cử đi đã dẫn Thanh Trúc tới.
Thanh Trúc quỳ xuống trước mặt Tống Tướng, toàn thân run rẩy.
“Xin Tướng gia tha mạng! Xin Tướng gia tha mạng! Mê tình dược kia là Tống Cẩn Du đưa cho nô tỳ, nàng ta muốn hạ dược trong bát của tiểu thư. Nô tỳ không ngờ rằng lão phu nhân lại đưa đến cả cho thiếu gia, nhất thời không để ý đã cầm nhầm bát.”
Sắc mặt lão phu nhân cứng đờ, không dám tin vào tai mình nhìn Tống Cẩn Du:
“Tống Cẩn Du, Tống gia ta nuôi ngươi mười lăm năm qua, chưa từng bạc đãi ngươi chút nào, lòng dạ của ngươi còn độc địa hơn cả rắn rết!”
“Con không có! Tổ mẫu, nàng ta đổ oan cho con, con thật sự không có làm!”
Tống Tướng lạnh giọng nói:
“Sau khi hạ dược thì sao, ngươi nói tiếp đi!”
Thanh Trúc cúi thấp đầu:
“Tống Cẩn Du nói, đem tiểu thư vào trong phòng, tuỳ tiện tìm một nam nhân nào đó, chỉ cần làm tiểu thư mất sự trong trắng là được.”
Choang!
Tống Tướng tức giận ném chén trà trong tay xuống đất.
“Ta nửa đời làm quan, một đời sáng suốt, lại nuôi ra được một độc phụ như ngươi! Ngươi là cái thứ gì mà cũng dám xuống tay với nữ nhi của ta! Người đâu, lôi ra ngoài loạn côn đánh ch.ế.t!”
Tống Cẩn Du dường như đã ý thức được chỉ có Tống Hoài Trạch chịu đứng ra bảo vệ nàng ta.
“Muội không có làm, ca ca, huynh phải tin muội! Lúc đó muội quá sợ hãi, lòng muội có huynh mà, ca ca! Van xin huynh, muội không muốn ch et, muội không muốn ch et!”
Tống Cẩn Du khóc lóc bám chặt tay Tống Hoài Trạch, nước mắt lã chã tuôn rơi, nhưng dường như người trước mắt không hề có chút nào đau lòng cho nàng ta.
Tống Hoài Trạch trầm mặc nhìn nàng ta, hơn nửa ngày đột nhiên nở nụ cười.
Hắn gạt cánh tay đang bám chặt lấy mình của Tống Cẩn Du ra, hướng về phía lão phu nhân và Tống Tướng dập đầu ba cái.
“Tổ mẫu, phụ thân, muội muội nói rất đúng, là con sai. Là con bị nữ sắc che mờ mắt, con nguyện quay về quê nhà Lĩnh Nam, tĩnh tâm tu học. Nhưng trước tiên con có một chuyện muốn thỉnh cầu tổ mẫu cùng phụ thân đáp ứng, hôn sự với Bình Dương Hầu phủ chắc chắn không thành được, xin mọi người tha cho Cẩn Du một mạng, dù sao nàng cũng là muội muội con yêu thương nhiều năm như vậy, coi như đây là tâm nguyện cuối cùng trước khi con đi, mong tổ mẫu và phụ thân thành toàn.”
Nhất thời, trong phòng chỉ còn lại tiếng khóc của Tống Cẩn Du, Tống Tướng thở dài một hơi:
“Ta đồng ý với ngươi, ta sẽ đưa nàng ta đến am ni cô, giữ lại một mạng cho nàng ta.”
“Đa tạ phụ thân.”
Tống Hoài Trạch lảo đảo đứng dậy, hắn nhìn ta, thần sắc bi thương:
“Muội nói đúng, là ta ngu xuẩn. Ta có lỗi với muội, kiếp này nếu còn cơ hội gặp lại nhất định sẽ bù đắp lỗi lầm.”
Nói xong hắn xoay người đi vào trong buồng.
Ta đỡ lão phu nhân trở về, hôm nay náo loạn như vậy, bà cũng đã mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi.
Chuyện sau đó tất cả đều giao cho Tống Tướng.
Nhưng muốn giữ lại mạng sống cho Tống Cẩn Du, làm gì có chuyện tốt như vậy bao giờ?