“Tiểu thư, bánh hoa hòe và bánh du tiền người nghiên cứu ra ăn thật ngon, chẳng trách lại bán đắt hàng như vậy!”
Hôm nay ta dẫn Hạnh Nhi đi cùng, là người tổ mẫu sai đến hầu hạ ta, gương mặt bầu bĩnh, hoạt bát đáng yêu.
“Chẳng qua ta chỉ đổi qua cách làm dân gian mà thôi.”
Trước đây đó là thứ ngon nhất có thể giúp ta no bụng cả ngày, nhưng đối với các tiểu thư thế gia thì cần phải làm tinh tế hơn một chút.
Dùng bột gạo nếp tốt nhất, hấp với mật hoa quế, sao có thể không ngon được?
Sau khi Hạnh Nhi đỡ ta lên xe ngựa, một tiểu cô nương quần áo rách dưới bộ dáng nhếch nhác chạy đến chắn trước xe ngựa.
Trông dáng người khoảng chừng sáu, bảy tuổi, gương mặt nhỏ nhem nhuốc, thoạt nhìn gầy yếu đến mức không có sức nói chuyện:
“Tiểu thư thiện tâm, xin người ban cho tiểu nữ chút thức ăn, ta là nạn dân từ biên cương phía nam tới đây, đã nhịn đói ba ngày rồi!”
Hạnh Nhi động lòng thương xót, được ta đồng ý liền đưa tất cả điểm tâm trong túi cho tiểu cô nương kia.
“Đa tạ lòng tốt của tiểu thư! Đa tạ tỷ tỷ!”
Tiểu cô nương chỉ ăn một miếng, sau đó xoay người chạy đi, đem toàn bộ chỗ điểm tâm còn lại đưa cho một tiểu hài tử nhỏ hơn nàng một chút đang ngồi trong một góc sáng sủa đằng xa.
Nhìn dáng vẻ cho muội muội ăn của nàng, mắt ta có chút nóng.
Trước kia ta bị mẫu thân Tống Cẩn Du đánh mắng phạt nhốt trong kho củi, cũng có một tỷ tỷ đã lén mang đồ ăn tới cho ta.
Cánh tay ta đau đến không nhấc lên được, tỷ ấy liền đút cho ta từng miếng nhỏ.
Sau đó khi tỷ ấy có nguyệt sự* lần đầu tiên, bị lão phụ nhân kia bán cho một thương nhân.
*kinh nguyệt
Rất lâu sau ta mới nghe nói, sau khi bị bán chẳng bao lâu tỷ ấy đã bị hắn ta đánh ch.ế.t.
Xác bị cuốn trong một tấm chiếu rách ném ra ngoài, ngay cả một chỗ để chôn xuống cũng không có.
Trước mắt ta có chút mơ hồ, nói với Hạnh Nhi:
“Lấy chút ngân lượng cho nàng đi.”
Hạnh Nhi nói “dạ”, đỡ tiểu cô nương đứng dậy, bỏ hai lượng bạc vào trong hà bao rồi đưa cho nàng.
Tiểu cô nương ngẩn người một lúc mới ý thức được, cách ta một khoảng cúi đầu cảm tạ.
Trên đường hồi phủ trong lòng ta có chút phức tạp, tận đến khi về tới viện mới thầm đưa ra quyết định.
Ta muốn lập kho cháo cứu trợ thiên tai.
Hạnh Nhi nghe ta nói xong cảm động rơi nước mắt:
“Tiểu thư, người thật sự là người lương thiện nhất trên đời.”
Ta nhìn dáng vẻ Tiểu cô nương, không nhịn được bật cười.
Ta chỉ muốn tích chút phước lành cho người tỷ tỷ mà ta chưa kịp biết tên.
Ta nói với lão phu nhân chuyện này, bà xoa đầu ta nói:
“Đứa nhỏ này, có được lòng tốt như vậy thật đáng quý. Nếu con muốn thì làm đi, không đủ tiền cứ nói với tổ mẫu.”
Được cho phép, ta mới bắt đầu vào làm, có người có tiền, kho cứu trợ rất nhanh đã được dựng xong.
Nhưng điều ta không ngờ là, nạn dân vào thành lại nhiều như vậy, nếu không phải có sự chuẩn bị từ trước e là ta cũng không trở tay kịp.