Mắt tổ mẫu có chút hồng, những việc này ta chưa từng kể với bà.
Bà biết ta khổ, nhưng không biết ta khổ thế nào.
Tống Hoài Trạch bị phản bác, mặt đỏ bừng:
“Việc đó… Việc đó không liên quan đến chuyện của Cẩn Du!”
“Lớn đến vậy rồi mà vẫn khờ khạo như ngươi, cũng thật là hiếm thấy!”
Ta nói đều là chế nhạo:
“Trước đây vài ngày ta có đến cửa tiệm của mẫu thân để kiểm tra sổ sách, phát hiện Chu Nhị tham ô, mỗi tháng hắn đút túi những hơn một ngàn lượng bạc. Tống Cẩn Du không những không phát hiện, thậm chí găp chuyện không may còn giúp hắn. Mà người này, là đệ đệ ruột của mẫu thân nàng ta, cũng chính là cữu cữu của Tống Cẩn Du, giờ ngươi còn cảm thấy nàng ta không biết gì nữa không?”
Tống Hoài Trạch không nói nên lời, lẩm bẩm:
“Không thể nào, từ nhỏ Cẩn Du đã rất ngoan ngoãn, muội ấy không thể mưu mô như vậy được.”
“Biết mặt không biết lòng, Tống Hoài Trạch, đừng để người ta coi là kẻ ngốc.”
Mặc dù hắn vốn là kẻ ngốc.
Tống Hoài Trạch lắc đầu, ánh mắt kiên định:
“Ta không tin bất cứ điều gì ngươi nói hết. Ngươi muốn hãm hại Cẩn Du nên mới bịa ra những chuyện này, ngươi mới là người mưu mô đáng sợ nhất!”
Tổ mẫu nghe không nổi nữa, cầm gậy đánh cho hắn một cái, tức đến phút run:
“Ngươi bị nữ nhân kia cho uống canh mê hồn có phải không? Đây là muội muột ruột của ngươi, nó chịu bao nhiêu cực khổ mới trở về được, ngươi nói với nó như vậy đúng là đồ không có lương tâm!”
Tống Hoài Trạch cắn răng chịu đựng, nhất quyết không chịu nhận lỗi.
Tổ mẫu chỉ vào mặt Tống Hoài Trạch:
“Cút về viện của ngươi đi! Sau này không cần phải đến thỉnh an, nghĩ không hiểu thì vĩnh viễn không cần đến nữa!”
Tống Hoài Trạch cúi đầu với tổ mẫu, quay người rời đi.
Lão phu nhân nhìn bóng lưng hắn, ho khan:
“Ta vốn dĩ không thích Tống Cẩn Du từ nhỏ, nhưng ta đã làm tổn thương Hoài Trạch. Trước đây nó vì Tống Cẩn Du mà xa cách với ta, hiện giờ xem ra càng tệ hơn.”
Ta vỗ lưng giúp tổ mẫu.
“Tổ mẫu đừng tức giận, sức khỏe của người mới là quan trọng nhất.”
Lão phu nhân kéo tay ta, dường như sắp khóc:
“Con, đứa nhỏ này, hóa ra phải chịu nhiều cực khổ như vậy, trở về rồi một câu cũng không kể.’
“Đều là chuyện đã qua, kể lại cũng không có ý nghĩa gì, sau này sống vui vẻ là được rồi ạ.”
Lão phu nhân liền gật đầu:
“Lúc nãy con nói, mẫu thân Tống Cẩn Du là kẻ bắt cóc?”
Ta gật đầu:
“Người yên tâm, trước kia lúc phụ thân đến đã báo cho quan địa phương, yêu cầu họ tra kỹ càng rồi. Những người bị bắt cóc cũng đã được sắp xếp chỗ ở mới rồi, người đừng lo.”
Lão phu nhân thở dài một hơi:
“Những năm này con đã chịu khổ rồi.”
Ta nhu thận cười cười.
Tống Tướng rốt cuộc biết được chuyện Tống Hoài Trạch cầm kiếm vào viện tổ mẫu, ông ta gọi hắn vào thư phòng mắng cho một trận, phạt hắn quỳ ở cửa viện tổ mẫu sáu canh giờ.
Nghe nói sau đó không đứng dậy nổi phải có người dìu về, đầu gối bị chảy máu đầm đìa, nhìn qua có chút dọa người.
Nhưng những việc này chẳng liên quan gì đến ta, việc kinh doanh cửa tiệm của mẫu thân mới là trọng điểm.