Có tiền có thể sai ma khiến quỷ, quả không sai.
Tống Cẩn Du sống không tốt, ta thật vui vẻ.
Trừ lúc ăn uống, dạo phố, đi ngủ, ta đều đến nói chuyện với lão phu nhân.
Lão phu nhân là người đặc biệt, ta kể cho bà tình cảnh bi thảm của mình trước đây, bà nghe cũng đau lòng cho ta, ta kể bà nghe vài việc thú vị ở dân gian bà cũng cười thật vui vẻ.
Một ngày kia, ta đang bồi lão phu nhân chơi cờ, một tỳ nữ gấp gáp chạy vào:
“Lão phu nhân, tiểu thư, không xong rồi, Đại thiếu gia đã trở về, đang cầm kiếm đi vào trong viện!”Sắc mặt lão phu nhân đại biến, ta chau mày lại. Ta biết Tống Hoài Trạch thương Tống Cẩn Du nhất, kiếp trước vì Tống Cẩn Du hắn đã không ít lần đánh ta, nhưng không ngờ đến chuyện vác kiếm vào viện của lão phu nhân hắn cũng dám làm!
Hắn bị điên rồi!
“Đỡ ta ra ngoài, bà già ta đây muốn nhìn xem nghịch tử này có thể làm được cái gì!”
Ta đỡ lão phu nhân đi ra khỏi phòng vừa lúc Tống Hoài Trạch đi vào.
Hắn mặt đầy tức giận, chĩa kiếm thẳng vào mặt ta:
“Ngươi chính là tiện nhân đã hại Cẩn Du?”
“Làm càn!”
Lão phu nhân kéo ta ra phía sau bà:
“Trước mặt ta mà cũng dám lớn mật như thế, tự tiện xông vào, vu khống muội muội, lễ nghi ngươi học bao năm nay đều vào bụng chó hết rồi à!”
Tống Hoài Trạch dừng lại một chút, nhưng vẫn cố chấp không buông kiếm:
“Tổ mẫu, chẳng qua chỉ là một kẻ ăn xin trên đường tùy tiện nói vài câu tổ mẫu đã tin nàng ta sao? Cẩn Du sống cùng chúng ta mười lăm năm, người luôn đối xử không mặn không nhạt với muội ấy, nhưng cũng không thể làm nhục muội ấy như vậy!”
“Ngươi đang trách ta?”
Lão phu nhân ánh mắt lạnh lùng không nói tiếp.
Dường như lúc này Tống Hoài Trạch mới thấy sợ, buông kiếm:
“Tổ mẫu, Hoài Trạch không dám!”
“Ta thấy ngươi thật sự dám đấy, ngay cả phụ thân ngươi cũng không dám nói chuyện với ta như vậy, nghịch tử như ngươi còn dám chĩa kiếm vào mặt ta chất vấn. Chỉ vì một Tống Cẩn Du, lễ nghi hiếu đạo đều ném ra khỏi đầu!”
“Là tôn nhi quá xúc động, xin tổ mẫu thứ tội.”
Tống Hoài Trạch biện minh nói:
“Tổ mẫu, người chưa thấy dáng vẻ của Cẩn Du, hai bàn tay sưng tấy phồng rộp, cả người cũng gầy đi một vòng, muội ấy dù sao cũng là cô nương được cưng chiều mà lớn lên, sao có thể đến đó trồng trọt?”
Ta cảm thấy buồn cười:
“Nếu nàng ta không chiếm lấy thân phận của ta, e rằng nàng ta phải trồng trọt mười lăm năm nay rồi.”
Tống Hoài Trạch nhìn ta, trong mắt toàn là chán ghét.
“Cẩn Du lúc đó cũng mới là đứa trẻ còn nằm trong tã, việc làm của mẫu thân làm sao muội ấy biết được, muội ấy có lỗi gì? Thật ra ngươi mới là người tâm địa độc ác, chưa kể gi.ế.t mẫu thân muội ấy giờ còn muốn làm nhục muội ấy, phụ thân, tổ mẫu bị ngươi lừa gạt nhưng ta thì không!”
Tổ mẫu hít sâu một hơi:
“Ngươi là đang nói ta và phụ thân ngươi đều là kẻ hồ đồ đúng không!”
“Tổ mẫu, tôn nhi không có ý đó!”
Ta vỗ nhẹ tay tổ mẫu trấn an, đối diện với Tống Hoài Trạch nói:
“Ta gi.ế.t mẫu thân nàng ta thì sao? Lão tiện nhân kia không đáng bị gi.ế.t sao? Tống Cẩn Du mới chịu khổ có mấy ngày ngươi đã đau lòng, ngươi có biết ba năm nay ta phải ăn xin ở trên đường không, không xin được tiền sẽ bị đánh đập, nhiều năm như vậy vết sẹo trên người không thể nào chữa khỏi. Những tháng trời đông giá rét không có áo bông ấm chỉ có thể lấy cỏ đắp lên người. Ta chưa từng được ăn một bữa no, củ khoai lang lão tiện nhân kia ném cho, ta còn coi nó là sơn hào hải vị. Nếu ta không gi.ế.t bà ta trước, ta đã bị bà ta bán cho kỹ viện tiếp khách rồi!”
“Tống Hoài Trạch, mười lăm năm qua ta sống như vậy, mà dưới tay bà ta còn có hơn hai mươi đứa nhỏ giống như ta, có đứa bị bắt cóc, có đứa là cướp về, ngươi cao cao tại thượng như vậy làm sao hiểu được chúng ta phải trải qua những ngày đó như thế nào. Ta gi.ế.t một hung thủ gi.ế.t người mà thôi, có gì quá đáng!”