Nhật Xuất Vi Lan

Chương 4

Nhưng mà ta cũng chẳng để ý đến điều đó, kiếp trước ông ta đối xử với ta không tốt cũng chẳng xấu, đối với người phụ thân này ta không cần phải quá thân thiết.

Ta phải quay về Tướng phủ, báo thù, đồng thời bảo vệ người duy nhất ở kiếp trước đã đối xử tốt với ta.

Kiếp trước khi nghe được mấy chuyện nhục nhã của ta, có ý định đưa ta đến am ni cô, lão phu nhân đã cãi nhau một trận với Tống Tướng, sức khỏe bà vốn không tốt, lần này kích động, trực tiếp ngã xuống nằm liệt trên giường, thời gian sống cũng chẳng còn bao nhiêu.

Một đời này ta phải bảo vệ bà thật tốt.

Ta lau đi nước mắt trên mặt, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Tống Cẩn Du còn ở đây một ngày, ta sẽ duy trì tinh thần, thời thời khắc khắc chuẩn bị gi.ế.t ch.ế.t nàng ta!

Nghỉ ngơi đủ rồi, ta thay y phục rồi dẫn người đi tìm Tống Cẩn Du.

Lần này, ta phải lấy lại tất cả những gì đã mất.

Vẫn là nha hoàn áo xanh kia, nàng ta chính là gian tế Tống Cẩn Du cài vào bên cạnh ta, tên Thanh Trúc. Tạm thời ta chưa muốn động đến nàng ta.

“Tiểu thư, người muốn đi đâu, hay là để nô tỳ đi cùng người?”

Ta liếc mắt nhìn nàng ta một cái:

“Đi đánh nhau, ngươi theo không?”

Thanh Trúc hơi sửng sốt một chút nhưng vẫn đuổi theo.

Ta dẫn một đám người tới trước viện của Tống Cẩn Du, tỳ nữ canh cửa thấy vậy liền chạy đi thông báo. Ta cười lạnh một tiếng, một đá đá văng cửa lớn đang đóng chặt.

Hạ nhân đi theo bị dọa cho nhảy dựng lên, chắc là chưa từng thấy đích tiểu thư nào thô bạo như ta.

Tống Cẩn Du đang ngồi trong phòng cũng bị dọa không ít, vẻ mặt đầy hoảng sợ hỏi:

“Muội muội đến đây làm gì?”

“Làm gì? Đến đuổi ngươi đi chứ còn làm gì!”

Ta cười thập phần xấu xa:

“Ngươi làm Đại tiểu thư Tống gia đến nghiện rồi à? Đây là viện của mẫu thân ta, ta trở về rồi thì chính là của ta, ngươi đi chỗ khác mà ở!”

Nháy mắt đôi mắt Tống Cẩn Du đã phiếm hồng:

“Muội muội nói vậy là muốn đuổi ta đi sao?”

“Ta nói chưa rõ à?”

Ta nhìn nàng ta như nhìn một đứa ngốc.

“Ta biết muội không thích ta, nhưng khi đó ta cũng mới là hài tử còn quấn tã lót, ta không có lỗi, ta cũng là nạn nhân. Giờ muội đã trở về, ta sẽ không tranh cái gì của muội, nhưng…”

“Câm miệng!”

Ta cắt ngang lời nàng ta:

“Tống Cẩn Du, ngươi là cái loại người gì, trong phủ này ta hiểu rõ hơn ai hết. Nạn nhân? Cười chết ta mất! Bao nhiêu năm nay ngươi sống trong viện của mẫu thân ta, hưởng hết vinh hoa phú quý, cẩm y ngọc thực, sống cuộc sống vô ưu vô lo, ngươi thấy có nạn nhân nào như thế bao giờ chưa? Mẫu thân ngươi cướp đi cuộc sống của ta, nếu không có chuyện đấy bây giờ ngươi có khác gì một tỳ nữ trong viện này, thậm chí còn không bằng cả bọn họ. Mẫu thân làm thì nữ nhi phải chịu, trước mặt ta ngươi còn ra vẻ vô tội cái gì, hoặc là ngươi tự cút ra ngoài, hoặc là ta ném ngươi, ngươi tự chọn đi!”

Mỗi lời của ta đều đâm trúng tim đen nàng ta, trông nàng ta giờ đây vô cùng tủi nhục, kìm nén, vậy ta lại càng thấy sảng khoái.

“Sao muội phải nói khó nghe như vậy.”

Tống Cẩn du chưa gì nước mắt đã lăn dài xuống má, nếu là nam nhân chỉ sự đã sớm nổi lên lòng thương hoa tiếc ngọc, đáng tiếc ta lại là ác quỷ bò lên từ địa ngục.

“Muội muội không thích ta thì cứ nói thẳng là được. Nếu muội cứ muốn đuổi ta đi bằng được, chỉ sợ không dễ vậy đâu. Ở Tướng phủ này người làm chủ là phụ thân, chỉ cần phụ thân chưa lên tiếng, ta sẽ không đi đâu hết!”

Ta nhướng mày nhìn nàng ta đầy thâm ý.

“Tống Cẩn Du, tốt xấu gì ngươi cũng là khuê tú được dạy dỗ đàng hoàng, ngươi giữ lại cho mình chút thể diện đi. Hơn nữa, đừng có gọi ta là muội muội, mẫu thân chỉ có một nữ nhi là ta, bà và ngươi chẳng có quan hệ gì hết!”

“Ta phải gặp phụ thân, phụ thân nhất định sẽ không đồng ý, ngươi không thể đuổi ta ra ngoài như vậy được!”

“Sao ta không thể? Ngươi hình như đã quên ta mới là thiên kim Tướng phủ chân chính đấy!”

Tống Cẩn Du dường như đã nhận ra thật sự không có ai đến cứu mình, nàng ta hít sâu một hơi, ngẩng đầu đối mặt với ta.

“Ta phải đến gặp phụ thân!”