Nhật Xuất Vi Lan

Chương 1

Ta là thiên kim chân chính bị lưu lạc bên ngoài của Tướng phủ.

Ngày đầu tiên ta được đón trở về, thiên kim giả quỳ trên mặt đất, nước mắt to như hạt đậu từ khóe mặt mắt rơi xuống, bộ dáng cực kì thương tâm.

Không đợi nàng ta mở miệng ta đã đến gần:

“Vị tỷ tỷ này sao lại khóc đến thương tâm như vậy, chẳng lẽ nhà tỷ có ai ch.ế.t sao?”

Tống Cẩn Du nghe xong lời ta nói lập tức kinh sợ đến mức quên cả khóc. Ta cứ vậy mà bồi thêm một câu:

“Người ngồi ở trên kia là tổ mẫu, người đón ta trở về chính là phụ thân, không biết tỷ đây là đang muốn nguyền rủa ai?”

“Ta không có! Cẩn Du không dám!”

Tống Cẩn Du vội vàng lau sạch nước mắt trên mặt, duy chỉ còn lại hốc mắt đỏ bừng kia cũng đủ để khiến người ta thương xót.

Chẳng hạn như Lục Thừa An đang đứng một bên kia cũng không chịu được liền đến đỡ nàng ta từ trên mặt đất đứng dậy.

“Cẩn Du cũng không có ý đó, lời nói có thể làm tổn thương người khác, mong cô nương ăn nói cẩn thận!”

Ta đến nhìn cũng lười nhìn hắn:

“Ngươi là ai?”

Tống Tướng ở phía sau ta vẫn luôn yên lặng lúc này mới lên tiếng giới thiệu:

“Vị này là đích tử Bình Dương Hầu phủ, Lục Thừa An.”

Ta khinh thường nói:

“Việc nhà người khác cũng dám tùy ý mở miệng can thiệp vào, xem ra giáo dưỡng Bình Dương Hầu phủ cũng chẳng ra gì!”

Lục Thừa An sắc mặt giận dữ, đang muốn mở miệng phản bác lại thì nghe lão phu nhân ngồi phía trên nở nụ cười nói:

“Nha đầu kia nói đúng đấy, bà già như ta đây vẫn còn, việc nhà của Tống phủ không làm phiền tiểu Hầu gia phải nhiều lời đâu!”

Lục Thừa An vẻ mặt lúng túng:

“Ta và Cẩn Du có hôn ước, đối với Tướng phủ mà nói không tính là người ngoài.”

Ta nhướng mày, tiểu Hầu gia này đúng là da mặt dày hiếm thấy!

Lão phu nhân khoát tay:

“Đừng nói các ngươi còn chưa thành hôn, ngay cả hôn ước này còn phải bàn bạc lại từ đầu đấy. Trước kia hôn ước định ra với Bình Dương Hầu phủ cũng chẳng phải là Cẩn Du mà là với thiên kim Tướng phủ!”

Lời này vừa nói ra, không chỉ có Lục Thừa An, đến Tống Cẩn du sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, sụt sịt nói:

“Tổ mẫu đừng tức giận, đều là lỗi của tôn nữ, là con chiếm thân phận của muội muội, hại muội ấy nhiều năm chịu khổ như vậy. Bây giờ muội muội đã trở về, muốn con làm tôi làm tớ con cũng chấp nhận, chỉ cần muội muội có thể nguôi giận, đừng đuổi con ra khỏi Tống gia.”

Lục Thừa An đau lòng tột độ:

“Cẩn Du, không phải lỗi của nàng…”

“Hay lắm!”

Ta mặc xác tên ngốc kia, hướng về phía Tống Cẩn Du cười sáng lạn:

“Vậy trước tiên ngươi quỳ yên đó, tự vả miệng một trăm cái, sau đó thay y phục tỳ nữ, từ nay về sau phụ trách canh hương buổi đêm ở hậu viện, thế nào?”