Tống Kinh Hi chưa từng yêu đương, cũng không biết phải làm thế nào mới giống như đang yêu đương, thế là mấy ngày hôm sau cô lên mạng tìm kiếm 100 sự kiện lãng mạn mà nam nữ yêu đương có thể làm cho đối phương.
Cô nhìn quanh một vòng, đánh dấu lại mấy chuyện bình thường mình không có khả năng làm.
Bởi vì trong mắt cô, chuyện càng không có khả năng làm thì cô cũng đã làm, đó là cô đã thể hiện được mình đang rơi vào vòng xoáy yêu đương cuồng nhiệt!
Sáng sớm thứ Hai, Chu Hoài Ngạn rời giường lúc tám giờ, sau đó anh vào phòng tắm rửa mặt đánh răng, thay quần áo để ra ngoài.
Hôm nay công ty có hai cuộc họp cần anh tham gia, sau khi sửa soạn xong, anh bước ra khỏi phòng.
Thời gian không gấp gáp, tài xế cũng chưa tới dưới lầu, anh bèn đi vào phòng bếp định pha cho mình một tách cà phê. Vừa đến gần đã ngửi thấy một mùi cháy khét.
Anh khẽ nhíu mày, nhanh chóng đi tới cửa phòng bếp, không ngờ rằng vừa sáng ra đã nhìn thấy Tống Kinh Hi đeo tạp dề đứng sau quầy bếp, cũng không biết cô đang nghịch cái gì trong nồi.
“Tống Kinh Hi?”
Tống Kinh Hi giật bắn cả mình, vội vàng quay đầu lại: “A, anh dậy rồi à!”
Chu Hoài Ngạn nhanh chóng bước tới, nhìn thấy một cục đen thui trong nồi thì vội vàng đưa tay tắt công tắc.
Tống Kinh Hi: “Anh làm gì vậy?!”
Chu Hoài Ngạn trừng mắt nhìn cô: “Anh còn chưa hỏi em là em đang làm gì đấy. Vừa sáng ra em đã định đốt phòng bếp rồi sao?”
“Đâu có, em đâu có đốt phòng bếp. Em đang định chiên thịt xông khói! Em chỉ muốn tự làm bữa sáng thôi mà.”
Người chưa từng chạm vào bất cứ đồ gì trong bếp đột nhiên nói muốn làm bữa sáng, Chu Hoài Ngạn bỗng nhiên hoài nghi phải chăng cô vẫn chưa tỉnh ngủ, còn đang mộng du.
“Em tự làm bữa sáng gì?”
“Em muốn làm thử xem.” Tống Kinh Hi nói, “Anh có muốn nếm thử không? Vừa rồi em đã làm xong một phần rồi.”
Cô chỉ vào một thứ kỳ lạ trên đĩa ăn bên cạnh, nhìn anh bằng ánh mắt tràn đầy chờ mong.
Xem là thật sự đột nhiên nổi hứng nên muốn tự làm thử??
Tuy rằng ở nhà không cần cô nấu ăn, nhưng biết làm chút đồ ăn đơn giản cũng không phải không được… Thế là Chu Hoài Ngạn cũng không đả kích cô mà cố gắng phân tích xem cô bỏ gì vào cái thứ trông giống như bánh sandwich này.
“Có trứng gà, thịt xông khói… cái này là cái gì?” Anh dỡ lớp bánh mì nướng đầu tiên lên, hỏi.
“Đây là thanh cua.”
Hô hấp của Chu Hoài Ngạn thoáng chậm lại: “Sao lại đen như thế?”
“Em không biết… chiên được một lát thì nó đen vậy đó.”
Chu Hoài Ngạn bất đắc dĩ: “Thứ này không cần chiên.”
“Ồ… lần sau em sẽ rút kinh nghiệm.” Tống Kinh Hi nói, “Vậy anh có muốn nếm thử không?”
Chu Hoài Ngạn không muốn đả kích lòng tự trọng của cô, thế là trong lời mời nhiệt tình của cô vẫn cầm lên cắn thử một miếng.
“….”
“Thế nào?!”
Sắc mặt Chu Hoài Ngạn hơi thay đổi, xoay người nôn vào thùng rác trong bếp.
Tống Kinh Hi lập tức ỉu xìu: “…. Khó ăn lắm sao?”
Chu Hoài Ngạn cầm ly nước bên cạnh lên uống một ngụm, tuy rằng anh rất muốn khen cô một câu rằng có lòng là được rồi, nhưng anh thật sự không muốn để cô tiếp tục xây dựng sự tự tin “Không ngừng cố gắng, lần sau vẫn có thể vào bếp” này được.
“Đừng làm nữa, em muốn ăn sáng thì bảo Tiểu Trần đưa đến là được.”
“Nhưng em muốn tự tay làm thử…”
Nhìn sắc mặt có chút chán nản của cô, Chu Hoài Ngạn thoáng mềm lòng, ngẫm lại thì dù sao cô cũng chỉ muốn làm chút bữa sáng cho bọn họ mà thôi.
“Nếu muốn học thì để anh dạy em, món này thật ra cũng đơn giản.”
Tống Kinh Hi lập tức gật đầu: “Được! Vậy anh dạy em làm lại đi. Mấy thứ này cũng vứt cả đi, để tránh Ngụy Cảnh ăn vào lại ói ra như anh.”
Vẻ dịu dàng trong mắt Chu Hoài Ngạn bỗng nhiên biến mất.
“Vậy bây giờ em đánh trứng trước nhé?” Thấy anh đột nhiên ngừng động tác, Tống Kinh Hi chủ động hỏi anh.
Sắc mặt Chu Hoài Ngạn đã lạnh xuống: “Hôm nay không rảnh, lần sau đi.”
Tống Kinh Hi: “Nhưng hôm nay em phải mang bữa sáng cho cậu ấy.”
“Bữa sáng ở đâu mà chẳng có? Cần em làm à?” Chu Hoài Ngạn chợt cảm thấy hứng thú nhất thời của cô lúc này rất chói mắt. Tống Kinh Hi lại sẵn lòng xuống bếp vì một người đàn ông?
“Bữa sáng chỗ nào cũng có, nhưng đồ em tự nấu thì chắc chắn sẽ khác biệt.” Tống Kinh Hi đặt dụng cụ làm bếp xuống, “Thôi bỏ đi, hôm nay chắc là không kịp rồi, dám chừng cậu ấy đã đợi em dưới lầu. Vậy để lần sau, lần sau anh dạy em làm thử nhé.”
Chu Hoài Ngạn không đáp lời.
Tống Kinh Hi thầm thấy bản thân đã thể hiện khá hoàn hảo dáng vẻ ‘bạn gái tốt’ rồi nên cũng không dây dưa nữa, quay người đi thay quần áo chuẩn bị đi học.
Chú Dương còn nửa tiếng nữa mới đến dưới lầu.
Chu Hoài Ngạn vô cảm ngồi trên ghế sô pha, nhìn Tống Kinh Hi thay quần áo xong đi ra. Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu đen vừa người, làn váy ngắn ngủn. Rất đẹp mà cũng rất khoa trương.
“Không phải sáng nay em không có tiết đầu sao? Đợi chú Dương đến rồi đưa em tới trường luôn.” Anh mở miệng.
Tống Kinh Hi thay giày: “Không cần đâu ạ, Ngụy Cảnh còn đang chờ em, em đi cùng cậu ấy cũng được.”
“….”
——
Hôm nay không phải cuối tuần, buổi sáng Tống Kinh Hi đã trả tiền cho Ngụy Cảnh, bảo cậu đón xe đến cửa Thiên Lang chờ cô.
Sau khi nhìn thấy Ngụy Cảnh, Tống Kinh Hi vẫy tay với cậu: “Cậu đến bao lâu rồi?”
“Tôi vừa mới đến thôi.”
Tống Kinh Hi: “Ồ, cậu ăn gì chưa?”
Ngụy Cảnh lắc đầu: “Vẫn chưa.”
“Được, vậy chốc nữa tôi mời cậu ăn sáng.”
Ngụy Cảnh vội nói không cần, Tống Kinh Hi lười từ chối mấy chuyện này với cậu, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị đón xe. Ngụy Cảnh thấy cô định đón xe thì bèn nói: “Thật ra cách cửa khu dân cư của cậu khoảng 20 mét về phía bên tay phải có một trạm xe buýt, nếu đi đến trường cũng rất thuận tiện.”
“Trạm xe buýt?” Tống Kinh Hi nhìn về hướng cậu chỉ, “Sao cậu biết?”
“Tôi vừa ngồi xe buýt tới đây.”
Tống Kinh Hi kinh ngạc: “Không phải tôi trả tiền xe cho cậu sao?”
Ngụy Cảnh ngượng ngùng nói sáng nay mình có đủ thời gian, hơn nữa điểm đón xe buýt cũng rất gần, thật sự rất thuận tiện, đi như vậy cậu cũng có thể tiết kiệm được mấy chục tệ.
“…Thời gian ngồi xe buýt cũng gần bằng đi taxi.”
Tống Kinh Hi: “Thật à?”
“Thật, hơn nữa nếu cậu đến đại học Minh Hải thì dọc đường sẽ có tuyến xe riêng, không bị tắc đường đâu.” Ngụy Cảnh hắng giọng, “Cậu chưa đi xe buýt bao giờ sao?”
“Chưa.”
“Thật ra cậu có thể thử xem… đi như vậy cũng có thể tiết kiệm được tiền.”
Tiết kiệm tiền hay không không quan trọng, quan trọng là Tống Kinh Hi quả thật chưa từng thử qua.
Hôm nay đến tiết thứ ba mới có tiết, dù sao cũng có thời gian, cô đột nhiên nổi hứng muốn thử xem sao: “Có nhiều người không?”
“Không nhiều lắm đâu, sáng nay lúc tôi tới cũng có mấy người à.”
“Ồ… Vậy đi thôi.”
“Hả?”
“Đi xe buýt đấy, để tôi xem thử nó thế nào.”
Lão Dương đúng giờ đến Thiên Lang, đợi Chu Hoài Ngạn ngồi lên xe, ông ấy cho xe chạy ra khỏi tầng hầm.
Sau khi ra khỏi cửa khu dân cư thì rẽ phải. Vốn chỉ là một con đường bình thường, nhưng lão Dương lại tinh mắt nhìn thấy gì đó, nhẹ nhàng đạp phanh.
“Sếp.”
Chu Hoài Ngạn ngước mắt.
Lão Dương nói: “Tôi nhìn thấy cô Tống, hình như cô ấy đang đợi xe, có cần đưa cô ấy đi không?”
Chu Hoài Ngạn tưởng cô đã bắt xe đi từ lâu rồi, vừa nghe nói thế thì mày khẽ nhíu lại, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ở trạm xe buýt cách đó không xa có hai người đang đứng, anh đương nhiên rất quen thuộc với hai người này, đó là Tống Kinh Hi và cậu bạn trai mà sáng nay cô đòi đích thân làm bữa sáng cho người ta.
Trạm xe buýt.
Cô định đi xe buýt đến trường với cậu ta? Cả đời cô đã từng ngồi xe buýt bao giờ chưa?
Trên người cô mặc bộ quần áo trị giá hơn vạn tệ, lưng đeo túi xách đắt tiền, dưới chân là đôi giày da cừu sáng bóng, tóc tai thì thường xuyên đến salon chuyên nghiệp bảo dưỡng, gương mặt cũng tiêu tốn vô số tiền để đi spa.
Anh luôn dành cho cô những thứ tốt đẹp nhất, anh cũng cảm thấy Tống Kinh Hi vốn được chiều chuộng như vậy.
Kết quả là bây giờ… hết bữa sáng lại đến xe buýt.
Vừa yêu vào đã lật đổ mọi thứ trước đây.
Nỗi buồn bực tích tụ từ sáng sớm bắt đầu trở nên mãnh liệt, Chu Hoài Ngạn có cảm giác lo lắng rằng những thứ mình luôn cẩn thận che chở lại không được người khác yêu thương.
Lão Dương đã cho xe dừng lại, ông ấy liếc nhìn qua kính chiếu hậu, gần như có thể cảm giác được luồng khí lạnh tỏa ra từ người ngồi ghế sau.
“Chú cho xe tấp vào lề đi.”
“Vâng.”
Khi Ngụy Cạnh đến đây chẳng qua là vừa đúng lúc có chuyến, trên thực tế là trạm xe buýt này rất ít người sử dụng, bởi vì những người sống ở đây về cơ bản sẽ không đi xe buýt, thế nên số lượng xe buýt cũng rất ít.
Thế là bọn họ đứng đợi hơn mười phút vẫn chưa có chiếc xe nào chạy tới.
Tống Kinh Hi vốn có chút hứng thú đi thử phương tiện giao thông này, nhưng chờ đợi làm cho cô mất đi sự kiên nhẫn: “Còn bao lâu nữa?”
Ngụy Cảnh nói: “Chắc phải mười phút nữa.”
Tống Kinh Hi muốn từ bỏ: “Vậy hay là chúng ta ——”
“Tống Kinh Hi.”
Đúng lúc này, một chiếc Bentley màu trắng dừng lại trước mặt bọn họ, cửa sổ xe hạ xuống một nửa, người ngồi bên trong chính là Chu Hoài Ngạn.
Tống Kinh Hi thoáng kinh ngạc, lập tức dịch sang bên cạnh Ngụy Cảnh một bước: “Ồ, trùng hợp thế.”
Chu Hoài Ngạn nhìn chàng trai bên cạnh cô, lạnh lùng nói: “Đương nhiên là trùng hợp, đây là cửa nhà mình mà.”
“À, cũng đúng…”
“Lên xe đi.”
“Hả?”
Chu Hoài Ngạn đã không còn kiên nhẫn, đưa tay đẩy cửa xe ra ngoài: “Không phải em muốn đi học sao, lên xe.”
——
Không đợi được xe buýt, cuối cùng hai người vẫn lên xe của Chu Hoài Ngạn.
Xe chạy đến đại học Minh Hải, Tống Kinh Hi ngồi ở ghế sau, Ngụy Cảnh ngồi ở ghế lái phụ như lần trước.
Dọc đường đi đều là Tống Kinh Hi ríu rít không ngừng, cô nói chuyện với Chu Hoài Ngạn nhưng anh không trả lời, bèn nghiêng người tới trước nói chuyện với Ngụy Cảnh. Ngụy Cảnh quay đầu lại đáp lời, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Chu Hoài Ngạn là cậu lại nuốt một ngụm nước bọt, chầm chậm quay người về. Trong lòng cậu lại thầm nghĩ, số tiền này kiếm được quá dễ dàng… đôi khi cũng hơi khó khăn.
Đi được nửa đường, thấy sắp đến một quán cà phê mà bình thường mình rất thích, Tống Kinh Hi đột nhiên nhớ ra sáng nay cô đang giả vờ với Chu Hoài Ngạn là muốn làm bữa sáng cho Ngụy Cảnh, bèn bảo chú Dương tấp vào lề.
Chú Dương nhanh chóng nghe theo: “Cô Tống, có chuyện gì vậy?”
Tống Kinh Hi vỗ nhẹ vai Ngụy Cảnh, nói: “Phía trước có một quán bán đồ ăn sáng ngon lắm, hôm nay em vốn muốn làm bữa sáng cho anh nhưng không thành công, chúng ta ăn tạm ở quán này nhé. Đợi một chút, em đi mua cho anh.”
Chu Hoài Ngạn nghe vậy thì liếc mắt nhìn cô, hé miệng muốn nói gì đó nhưng cô đã mở cửa xe chạy thoắt đi. Anh hít sâu một hơi, nhìn người trên ghế lái phụ vẫn ngồi im bất động, không hề nhúc nhích.
“Cậu không đi theo à?” Chu Hoài Ngạn nghiến chặt răng.
Ngụy Cảnh đã quen nghe theo mệnh lệnh của Tống Kinh Hi, cô bảo cậu làm gì thì cậu sẽ làm cái đó, cho nên cô nói chờ cô thì cậu cũng ngồi chờ bất động.
Bây giờ đột nhiên nghe thấy giọng nói của người phía sau, cậu mới giật mình bừng tỉnh, nhận ra mình nên đi theo: “Ồ! Vậy, vậy em cũng đi đây!”
Cậu vội vàng mở cửa xe, đuổi theo Tống Kinh Hi.
Trong xe lập tức yên tĩnh lại.
Lão Dương nhìn sếp của mình qua kính chiếu hậu, phát hiện mặt anh đã hoàn toàn tối sầm.
“Cậu chủ, hay là, tôi đi hỗ trợ nhé…”
Chu Hoài Ngạn nhắm mắt lại, huyệt thái dương co giật dữ dội, lạnh lùng nói: “Không cần, tôi thấy chắc là cô ấy không cần người giúp đỡ đâu!”