Khuôn viên trường đại học Minh Hải có diện tích rộng lớn với đủ các loại hình ăn uống, tiệm bánh mì, quán bán đồ ăn nhanh và một số quán cà phê phù hợp với túi tiền của sinh viên.
Old Time Coffee là một quán cà phê và tráng miệng nổi tiếng trong trường, được mở ở bên cạnh thư viện. Quán trang trí theo lối cổ điển với các đĩa nhạc và sách cũ treo khắp tường, tạo nên một phong cách rất nghệ thuật.
Đúng lúc không có tiết, buổi chiều Tống Kinh Hi không về ký túc xá mà cầm máy tính đi tới quán cà phê này ngồi.
Sau khi ngồi xuống không lâu, cô gọi nhân viên phục vụ tới gọi món, nhân viên phục vụ mặc đồng phục trong quán, trên mặt đeo khẩu trang. Lúc nhìn thấy cô thì cậu nhân viên có hơi sửng sốt, nhưng sau đó vẫn nhận món của cô như bình thường.
“Cho tôi một cốc Americano và một miếng bánh hạt dẻ.”
Nhân viên phục vụ Ngụy Cảnh khẽ gật đầu nói được, sau đó trở vào quầy trong gắp cho cô một miếng bánh ngọt, chờ nhân viên pha chế chuẩn bị xong cà phê, cậu ấy lại bưng đồ qua cho cô.
“Mời dùng thong thả.”
“Ngụy Cảnh.” Tống Kinh Hi gọi cậu ấy lại.
Ngụy Cảnh quay đầu lại: “Cậu còn cần gì nữa không?”
“Cậu có bạn gái chưa?”
Trong quán không có nhiều người, giọng nói của Tống Kinh Hi không lớn lắm, cho nên cũng không có ai nghe thấy lời cô nói, nhưng Ngụy Cảnh vẫn tỏ ra hoảng loạn. Cậu ấy liếc nhìn xung quanh một lúc rồi cau mày nhìn cô: “Cậu hỏi chuyện này làm gì?”
“Tôi chỉ hỏi thử thôi, mà rốt cuộc là cậu có chưa?”
Ngụy Cảnh: “…Chưa.”
“Ồ, được rồi.”
Tống Kinh Hi cười cười, dùng nĩa xắn một miếng bánh ngọt cho vào miệng, ăn xong cô khẽ cau mày, đặt nĩa xuống, bật máy tính lên. Cô chỉ nói một câu không đầu không đuôi như thế, sau đó cũng không nói gì nữa.
Ngụy Cảnh thoáng bối rối, cũng có chút thấp thỏm lo lắng, song cô không nói gì nữa nên cậu đương nhiên cũng không hỏi tiếp, chỉ làm việc của mình.
Tống Kinh Hi ngồi khoảng một tiếng mới rời đi, cô ở đây quan sát Ngụy Cảnh, thuận tiện làm xong một bài tập.
Cô vừa mới bước ra ngoài, Ngụy Cảnh đã đi tới dọn dẹp.
Đồ đạc trên bàn của Tống Kinh Hi gần như vẫn còn nguyên vẹn, cà phê thì mới uống được một nửa, bánh ngọt chỉ ăn một miếng nhỏ.
Quán cà phê mở trong khuôn viên trường sẽ rẻ hơn bên ngoài một chút, nhưng bỏ ra 18 tệ để mua một miếng bánh nhỏ thì Ngụy Cảnh không làm được, bởi vì số tiền này đủ để cho cậu có một bữa trưa phong phú trong căng tin.
Thế nhưng, Tống Kinh Hi chỉ ăn một miếng nhỏ rồi bỏ lại.
Ngụy Cảnh lặng lẽ dọn dẹp đĩa bánh rồi bưng vào phòng bếp.
Cậu vốn tưởng chuyện này đã kết thúc, nào ngờ ngày hôm sau Tống Kinh Hi lại đến. Cô vẫn ngồi ở vị trí đó, gọi một tách cà phê, sau đó dùng máy tính làm bài tập, thỉnh thoảng lại nhìn cậu.
Ngụy Cảnh sinh lòng nghi ngờ, nhưng cậu không có tự tin để nói rằng cô gái này đã cảm nắng cậu, bởi vì cô quá xinh đẹp cũng quá chói mắt, khả năng một người như vậy đột nhiên thích cậu là rất thấp.
Vậy thì chính xác cô muốn làm gì…
“Ngụy Cảnh.”
Vừa đưa bánh ngọt cho một bạn học trở về thì Tống Kinh Hi gọi cậu lại. Ngụy Cảnh dừng bước: “Cậu có cần gì không?”
“Cậu có thời gian nói vài câu không?”
Ngụy Cảnh do dự nói: “Tôi đang đi làm.”
Tống Kinh Hi: “Không sao, cậu cứ coi như tôi đang gọi món đi, chốc nữa cậu đóng gói cho tôi ba ly Mocha, ba cái bánh ngọt có vị khác nhau.”
Ngụy Cảnh: “….Cậu nói đi.”
Tống Kinh Hi tắt máy tính, một tay chống đầu, chầm chậm nói: “Cậu đang thiếu rất nhiều tiền, đúng không?”
Hô hấp của Ngụy Cảnh thoáng chậm lại, cảm thấy như cô vừa xúc phạm mình.
“Tôi có một công việc muốn giới thiệu cho cậu, lương một tháng là năm ngàn, nội dung công việc rất đơn giản, mỗi tuần cậu chỉ cần bỏ ra nửa ngày để làm theo lời dặn dò của tôi là được.” Tống Kinh Hi bổ sung, “À, tôi sẽ không làm chậm trễ việc học của cậu đâu, cũng sẽ không bắt cậu làm chuyện trái pháp luật hay bất chính.”
Tiền lương hàng tháng là năm ngàn, nhưng mỗi tháng chỉ cần bỏ ra nhiều nhất là hai ngày… Vậy có nghĩa là năm ngàn cho hai ngày?
Ánh mắt Ngụy Cảnh lóe lên, chần chờ nói: “… Đây là công việc gì?”
Tống Kinh Hi ngoắc ngoắc tay, Ngụy Cảnh thoáng ngập ngừng, nhưng vẫn cúi người tới, chợt nghe cô gái hạ giọng nói: “Giả làm bạn trai tôi.”
——
Hơn mười phút sau, Tống Kinh Hi xách theo cà phê và bánh ngọt về ký túc xá.
“Mẹ ơi, sao nhiều cà phê thế!” Đổng Trinh kinh ngạc nói.
Tống Kinh Hi: “Tớ mua ở quán Old Time Coffee đấy, cà phê ở chỗ bọn họ uống cũng được, chỉ là bánh ngọt không được ngon lắm. Các cậu muốn thử không?”
“Được đó.” Đổng Trinh nói, “Tớ thấy bánh ngọt ở quán bọn họ cũng không đến nỗi nào, tớ thích nhất là bánh ngọt vị dâu tây.”
“Vậy cho cậu này.” Tống Kinh Hi nói, “Phỉ Nhi, Phương Phương, ở đây còn hai phần.”
Từ Phỉ Nhi đắp mặt nạ nhảy tới: “Cảm ơn Kinh Hi.”
Hạ Phương Phương cũng đi tới chọn một miếng bánh ngọt: “Kinh Hi, sao không có phần của cậu, cậu chỉ mua cho bọn tớ thôi à?”
“Tớ vừa ăn ở quán rồi.”
“À, vậy cảm ơn cậu nhé!”
“Không có gì.”
Tống Kinh Hi vừa chia bánh ngọt xong thì điện thoại di động đổ chuông, cô cầm lên xem, là Ngụy Cảnh đã đồng ý kết bạn Wechat với cô.
[Vì sao lại là tôi?] Chẳng mấy chốc, Ngụy Cảnh đã gửi tin nhắn cho cô.
Đương nhiên là bởi vì cậu vừa khớp với hình tượng mà lúc trước cô tả cho Chu Hoài Ngạn nghe: Bạn cùng lớp, điển trai, có đôi tay đẹp.
Quan trọng hơn là cậu còn thiếu tiền.
Vậy thì vừa hay cô có thể trả tiền cho cậu.
Tống Kinh Hi: [Cậu thích hợp. Nhưng không sao, tôi cho cậu thời gian suy nghĩ, chừng nào nghĩ kỹ rồi hẵng nói cho tôi biết.]
Ngụy Cảnh cảm thấy khó tin, nhưng phải công nhận rằng “công việc” này rất có giá trị.
Hai ngày trước mẹ cậu lại nhập viện, cậu thật sự rất cần tiền.
Cậu cắn chặt răng, nhanh chóng đưa ra quyết định, sau đó gõ một hàng chữ: [Bạn học Tống, vậy tôi có thể tạm ứng lương tháng này được không?]
——
Đêm giữa hè vẫn còn oi bức, một trận mưa rào đột nhiên đổ xuống, gõ lộp độp lên tấm thủy tinh.
Chu Hoài Ngạn bước vào nhà, cảm giác ngột ngạt tiêu tán, đón chào anh là luồng không khí lạnh thấu xương. Anh cũng đã quen, bình tĩnh đi vào phòng rồi điều chỉnh lại nhiệt độ, gọi Tống Kinh Hi ra ăn cơm.
Anh gọi hai tiếng, đối phương tuy có đáp lời nhưng lại chẳng thấy bóng dáng đâu. Anh bèn lần theo tiếng đi đến phòng để đồ.
Phòng để đồ lớn ở bên ngoài bây giờ đã trở thành phòng dùng chung của hai người, mỗi người một bên, bên phía anh có màu sắc đơn điệu, phần lớn đều là trắng đen và xám, bên phía cô thì đủ các màu sắc và kiểu dáng. Lúc này cô đang lật tung đồ đạc lên, đông một chiếc tây một chiếc, nhìn mà hoa cả mắt.
“Em đang làm gì vậy?”
Tống Kinh Hi cũng không quay đầu lại: “Em đang chọn quần áo cho buổi hẹn hò ngày mai. Anh, anh nói xem em nên mặc đồ thế nào là đẹp nhất?”
Quần áo. Hẹn hò.
Chu Hoài Ngạn ngẩn người: “Hẹn hò gì?”
“Thì nam nữ hẹn hò đó.” Cô nhoài người ra khỏi tủ, quay đầu lại nhìn anh: “Em đã theo đuổi được rồi, ngày mai sẽ hẹn hò với cậu ấy!!”
Cô nở một nụ cười tùy ý, trong đôi mắt sáng ngời là vẻ mong chờ vô cùng rõ ràng.
Chu Hoài Ngạn trầm mặc một lát, không ngờ cô lại kiên quyết như vậy, một giây trước cô vừa nói thích một người, một giây sau đã thực sự ở bên người đó.
Tốc độ nhanh đến nỗi… gần như không cần cân nhắc suy nghĩ.
Muốn yêu đương đến vậy sao?
Anh nhíu mày: “Lần trước không phải đã nói cho anh gặp thử à? Cậu ta đồng ý ở bên em nhanh như thế, liệu có phải là người đàng hoàng không?”
“Người ta ta là người đàng hoàng, bọn em còn là bạn học, có gì mà không biết chứ. Hơn nữa bọn em cũng vừa mới ở bên nhau, nếu để anh gặp liền thì có thể cậu ấy sẽ rất căng thẳng. Cho nên chắc không cần đâu ạ.” Tống Kinh Hi lấy một chiếc váy từ trong tủ quần áo ra, nói: “Lần sau có cơ hội chúng ta lại đi ăn với nhau một bữa cơm. Anh, cái này thế nào?”
Chu Hoài Ngạn hoàn toàn không có tâm tình đánh giá chiếc váy của cô, anh trầm giọng nói: “Tống Kinh Hi, anh đang lo lắng cho em.”
Tống Kinh Hi buông quần áo xuống, lẳng lặng nhìn anh vài giây rồi đột nhiên nói: “Anh đừng lo lắng, chỉ là yêu đương thôi mà, không phải chuyện gì không thể làm.”
Ngày hôm sau, thứ Bảy.
Tống Kinh Hi hẹn Ngụy Cảnh gặp nhau lúc hai giờ chiều.
Hôm nay Chu Hoài Ngạn được nghỉ không cần đi làm, lúc cô trang điểm xong, anh vẫn mặc quần áo ở nhà, trong tay đang cầm vòi hoa sen nhỏ màu bạc. Vòi hoa sen này là do trong lúc đi mua túi Tống Kinh Hi cảm thấy dễ thương nên đã tiện tay mua về.
Một cái vòi hoa sen trị giá mấy nghìn nhân dân tệ hoàn toàn là thuế IQ.
Có điều Chu Hoài Ngạn cũng không nói gì, bình thường anh sẽ dùng nó để tưới nước cho bồn hoa nhỏ.
“Em đi đây.” Cô cố ý lớn tiếng chào hỏi anh.
Chu Hoài Ngạn liếc nhìn cô, hôm nay cô mặc áo thun ngắn tay màu trắng hồng, chân váy màu xám nhạt với làn váy rất ngắn, để lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp, trắng nõn như sữa dưới ánh nắng mặt trời.
Chu Hoài Ngạn hơi khựng lại, dời tầm mắt, lại nhìn thẳng vào mắt cô, trong mắt hiện lên ý cảnh cáo rất rõ ràng.
Tống Kinh Hi hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của anh, vừa ngâm nga ca hát vừa thay giày.
“Tống Kinh Hi.”
“Có gì để sau hẵng nói đi ạ. Em phải đi cho kịp giờ đã!” Tống Kinh Hi không nghe anh nói, cô nhanh chóng thay giày, vớ lấy túi xách rồi đóng cửa lại.
Phòng khách chìm vào yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nước phun ra từ vòi hoa sen rồi liên tục chìm vào đất mà không ai để ý đến.
Tí tách tí tách……
Tiêu rồi, nước đã thừa quá nhiều.
——
Lúc tài khoản nhận được năm ngàn tệ, Ngụy Cảnh vừa vui mừng vừa thấp thỏm lo lắng.
Kiếm được tiền quá dễ dàng, cậu bắt đầu lo sợ rằng mình sẽ không thể làm tốt. Vì thế sau khi hẹn với Tống Kinh Hi, cậu đã có mặt ở trung tâm thương mại sớm hơn nửa tiếng, im lặng chờ đợi một lúc thì Tống Kinh Hi xuất hiện.
Cô đi tới, nhìn cậu từ trên xuống dưới rồi nói: “Đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Mua quần áo trước đã.”
Lần này Tống Kinh Hi hoàn toàn không có ý mua cho mình, cô dẫn cậu đến cửa hàng thời trang nam.
Cô cũng mặc kệ Ngụy Cảnh nghĩ gì hay có ý kiến thế nào, theo ý mình gọi nhân viên tư vấn đến để chọn vài bộ quần áo cho Ngụy Cảnh mặc thử.
Gia cảnh của Ngụy Cảnh không được khá giả, nhưng cậu cũng từng nghe nói đến những thương hiệu lớn này. Cậu chần chờ nhìn Tống Kinh Hi, hoàn toàn không dám động vào những bộ quần áo đó.
Tống Kinh Hi: “Đi thử đi.”
“…Vì sao?”
“Vì muốn mua quần áo cho cậu.”
Ngụy Cảnh sửng sốt: “Không cần đâu, những bộ quần áo này rất đắt tiền.”
Tống Kinh Hi mặt không cảm xúc nói: “Trước đây tôi đã từng nói rồi, trong thời gian nửa ngày này cậu phải nghe lời tôi.”
“Đi thử đi.”
Quần áo của Ngụy Cảnh thật sự đã quá lỗi mốt, cô không muốn lúc cậu gặp mặt Chu Hoài Ngạn cũng mặc kiểu quần áo này.
Như vậy sẽ làm cô mất mặt.
Tống Kinh Hi ngồi trên sô pha chờ đợi. Qua một lúc, Nguỵ Cảnh thay đồ xong đi ra.
Quần màu đen và áo sơ mi thoải mái, là kiểu dáng bình thường Chu Hoài Ngạn hay mặc khi không đi họp hoặc không đi làm.
Ngụy Cảnh cao khoảng 1,7m, thân hình tuy rằng không bằng Chu Hoài Ngạn nhưng cũng miễn cưỡng tạm được.
“Bộ này được đấy, thử bộ tiếp xem.”
Ngụy Cảnh không nói gì, ngoan ngoãn đi vào thay bộ khác.
Vài phút sau, cậu lại xuất hiện với một quần áo tương tự, Tống Kinh Hi sờ cằm, nói: “Kiểu tóc của cậu thật sự rất kỳ quặc.”
Ngụy Cảnh: “….”
“Chốc nữa mua quần áo xong chúng ta đi tạo kiểu tóc đi.”
“…Ờ.”
Ở bên này hai người đang điên cuồng mua sắm, còn ở bên kia Chu Hoài Ngạn đang ngồi sau bàn làm việc, thỉnh thoảng lại nghe thấy âm thanh thông báo tin nhắn trên điện thoại di động vang lên.
Là âm báo tin nhắn trừ tiền từ chiếc thẻ anh đã đưa cho Tống Kinh Hi.
Trước khi học đại học, Chu Hoài Ngạn sợ cô vì ham chơi mà lơ là việc học nên đã hạn chế tiền tiêu vặt của cô. Sau này khi cô vào đại học rồi anh cũng không hạn chế quá nhiều nữa, tấm thẻ phụ trước đó luôn ở trên người cô, bất cứ lúc nào cô muốn đi dạo phố mua sắm cũng có thể dùng tấm thẻ kia để thanh toán.
Nhưng không ngờ hôm nay khi cô ra ngoài hẹn hò với người được gọi là bạn trai của cô, tấm thẻ này lại ầm ĩ như vậy.
Quần áo, giày dép, studio tạo mẫu riêng, nhà hàng Tây……
‘Quá trình hẹn hò’ trong một buổi chiều của bọn họ cứ thế bày ra trước mắt anh một cách trần trụi.
Toàn bộ chi phí đều là Tống Kinh Hi chi trả, cho dù là hai ly cà phê tổng cộng 70 tệ.
Cuộc hẹn hò đầu tiên của nam và nữ mà chỉ có bên nữ trả tiền là sao?
Chu Hoài Ngạn hít sâu một hơi, bị tức cười.
Tống Kinh Hi lại yêu một người như thế ngay từ cái nhìn đầu tiên, còn không cảm thấy có bất kỳ vấn đề gì, chỉ vì ‘thích’ mà chịu bỏ tiền ra thanh toán tất cả?
Đây chính là người đàng hoàng trong miệng cô, đây chính là yêu đương trong miệng cô sao?!
Tốt lắm.
——
Lúc ra khỏi nha hàng, Tống Kinh Hi đã no nê được bảy tám phần, đang suy nghĩ xem sau khi ăn xong thì một cặp đôi bình thường sẽ làm gì tiếp theo.
“Cậu có muốn chơi trò gì không? Hoặc là đi xem phim gì đó?”
Cả buổi chiều nay cứ tiêu pha hoang phí làm cho Ngụy Cảnh như chết lặng, trong tay cậu xách theo túi mua sắm, trên đầu là kiểu tóc vừa mới được tạo kiểu, khẽ lắc đầu.
Cậu thực sự không biết tại sao Tống Kinh Hi phải làm như vậy, có điều… cậu cảm thấy mình không cần phải hỏi quá nhiều.
Tống Kinh Hi suy nghĩ giây lát: “Hay là đi xem phim đi, gần đây hình như trên mạng đang có phim hay.”
Ngụy Cảnh được trả tiền để làm việc, cậu biết rõ bất luận Tống Kinh Hi muốn làm gì thì cậu cũng phải hợp tác: “Tôi sao cũng được.”
“Được, vậy để tôi xem gần đây có rạp chiếu phim không.”
Ngụy Cảnh nhìn Tống Kinh Hi lấy di động ra bắt đầu tìm kiếm, nhưng đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của cô đột nhiên vang lên.
Ngụy Cảnh không kịp nhìn thấy tên người gọi, bởi vì cậu bị nụ cười trên mặt Tống Kinh Hi hấp dẫn tầm mắt.
Trên thực tế, cả buổi chiều nay cô đều cúi mặt không có biểu cảm gì, đây là nụ cười đầu tiên của cô trong buổi tối hôm nay.
Ngụy Cảnh có chút tò mò không biết người ở bên kia đầu dây của cô là ai.
Nhưng cô đã xoay người bước sang bên cạnh vài bước, kéo dài khoảng cách với cậu.
Sau khi nhìn thấy cuộc gọi đến, Tống Kinh Hi cũng không nhận máy ngay, bởi vì cô cảm thấy mình cần tạo ra một trạng thái hẹn hò nghiêm túc không nhìn vào điện thoại di động.
Thế là cô cụp mắt nhìn một lúc, tính toán thời gian chênh lệch rồi mới chầm chậm nhấc máy trả lời, dùng giọng điệu khó chịu khi bị quấy rầy hỏi: “Alo, có chuyện gì vậy anh?”
Ai ngờ đầu dây bên kia dừng lại khoảng mấy giây, sau đó là một giọng nói lạnh lùng truyền đến: “Tống Kinh Hi, đến giờ về nhà rồi.”