“Sao tiền bối lại tốt với em như vậy?”
Khuôn mặt vẫn còn chưa hết nét trẻ con lúc này đang mếu máo hết cả. Nhưng vẫn thật đẹp trai.
“Sao anh lại như thế chứ?”
Giọng nói đang run rẩy và lạc cả đi cũng vậy, vẫn còn như giọng trẻ con. Nhưng nghe vẫn thật là dễ chịu. Mỹ nam thì giọng nói cũng đẹp chăng?
Thấy tôi im lặng không đáp, Cha Yeo Woon bức bối quá hay sao mà đưa tay lau mắt dụi mắt liên tục. Chịu không nổi, tôi giữ tay Cha Yeo Woon lại.
“Đủ rồi. Đau mắt bây giờ.”
Đôi mắt vốn sáng rỡ trong veo giờ đã đỏ dần đỏ hoe. Câu nói “Đau mắt bây giờ” có gì buồn đến thế hay sao mà Cha Yeo Woon bật khóc.
“Tại sao anh lại thế này chứ tiền bối? Cứ thế này thì em sẽ ngộ nhận mất…”
Đôi mắt ngơ ngác như mắt một chú cún con to đùng lúc này đã rưng rưng, rồi nước mắt nhanh chóng lăn xuống. Đôi mắt với đồng tử nâu ánh vàng đẫm lệ nhìn tôi. Đôi môi khẽ mấp máy.
“Rút cuộc thì em là gì chứ?”
Cậu là bias của tôi.
Một bí mật động trời thế này thì làm sao mà nói ra được chứ.
Trên khuôn mặt đẹp trai của Cha Yeo Woon lần lượt hiện lên mấy ô cửa sổ trong mờ.
[Nhiệm vụ: Hãy làm cho Cha Yeo Woon hạnh phúc.]
[Hình phạt: Cái chết]
[Thời gian còn lại: ……]
Ngay cả lúc này, con số cho biết tôi còn bao nhiêu thời gian để sống đó cũng đang đều đặn giảm dần.
Tae Myung Ha, vốn dĩ 29 tuổi. Hiện tại 19 tuổi. Theo lời một bài hát nổi tiếng thì tuổi tác chỉ là con số, tâm trí mới là quan trọng, nhưng giờ thì tuổi của tôi lại thành ra chẳng phải thật mà cũng chẳng phải giả nữa.
Trẻ ra 10 tuổi cũng chẳng lợi lộc gì, tự nhiên tuổi thọ chỉ còn lại có 1 năm.
Nếu không làm cho bias của mình hạnh phúc thì tôi sẽ phải chết – số phận của tôi là như vậy rồi.
*
‘Myung Ha này, cậu hay chơi game phải không?’
Khởi đầu của những sự kiện lớn lao lúc nào cũng là những chi tiết nhỏ nhặt. Bây giờ nhìn lại thì thấy đúng là như vậy.
‘Không thường xuyên lắm, chỉ thỉnh thoảng thôi. Sao vậy ạ?’
‘Cuốn tiểu thuyết mà anh viết ấy, anh đang định chuyển thể thành game đấy.’
Tôi vừa gật gù vừa uống cạn ly mà tiền bối vừa rót cho. Cũng phải, tiểu thuyết đúng là có thể chuyển thể thành phim với cả thành game mà.
‘Vậy nên anh mới đâm ra thắc mắc, Myung Ha ạ. Game với tiểu thuyết thì có gì khác nhau nhỉ?’
Câu hỏi này thật bất ngờ, nhưng tiền bối vốn dĩ cũng là một người khá lạ lùng. Anh ấy vẫn thường tự dưng buông mấy câu chẳng ra đâu vào đâu rồi một mình ngồi ngẫm nghĩ một lúc lâu. Chắc mấy người làm nghệ thuật vốn dĩ vẫn khác thường như thế chăng? Tiền bối đúng là chẳng bình thường chút nào.
‘Để em nghĩ thử.’
Như thường lệ, tôi lại nghiêm túc suy nghĩ đáp án cho câu hỏi.
‘Nếu như game có mục tiêu là hoàn thành trò chơi, thì với tiểu thuyết, em cảm thấy mạch chuyện dẫn tới kết thúc lại quan trọng hơn. Trong game, người chơi có thể thay đổi mọi thứ nhưng với tiểu thuyết thì khác, câu chuyện đã được định sẵn nên ít có chỗ cho người đọc can thiệp vào. Trừ khi là tiểu thuyết dài kỳ thì chưa biết thế nào.’
‘Giống như tôi vẫn nhờ cậu đọc trước bản thảo giúp tôi ấy hả?’
‘Kể cả em đọc xong rồi cho cảm tưởng thì tiền bối cũng có bao giờ chịu thay đổi câu chuyện đâu cơ chứ.’
Tôi than trời vậy nhưng tiền bối chỉ cười như thể thú vị lắm.
‘Nhưng tiểu thuyết mà anh định chuyển thể thành game là đây ấy hả? Khu vực tình yêu tối thượng?’
< Khu vực tình yêu tối thượng>
Đó là tiêu đề của một tiểu thuyết mà tiền bối viết. Cứ viết xong một chương là tiền bối lại gửi cho tôi đọc đầu tiên. Tiếng là như vậy nhưng tiền bối lại chẳng hề để tâm đến ý kiến phản hồi của tôi thế nào. Các nhà văn đều lạ lùng như vậy chăng?
‘Ừ. Cuối cùng thì cũng viết đến đoạn kết rồi. Cậu muốn đọc không?’
‘Vụ đó thì anh phải nói ngay trước khi uống rượu chứ. Em muốn đọc.’
Tôi đã đọc cuốn tiểu thuyết này từng chút một, vậy mà cũng đã được hẳn một năm đằng đẵng rồi cơ đấy. Hồi đầu tôi còn chẳng hiểu tại sao tiền bối lại nhờ tôi việc này, nhưng đọc rồi thì thấy hay, và hơn hết, tôi dần thấy gắn bó với các nhân vật.
Rất hợp với tiêu đề có chữ tình yêu, cuốn tiểu thuyết này thuộc thể loại lãng mạn. Tóm tắt lại thì đó là một câu chuyện về một cặp trai tài gái sắc hàn gắn vết thương cho nhau và từ đó sống hạnh phúc bên nhau suốt đời.
Tất nhiên, các nhân vật chính thì có happy ending, nhưng những nhân vật còn lại thì sự tình hơi khác một chút.
‘Thế này là kết thúc ấy hả? Thật tình, anh không thấy tội cho cậu ấy à?’
Và tình cờ thế nào mà tôi lại thuộc kiểu người dành tình cảm cho các nhân vật phụ chứ không phải các nhân vật chính luôn được đảm bảo có cái kết hạnh phúc.
‘Nếu thế này thì cho Cha Yeo Woon xuất hiện làm gì? Từ đầu chuyện đã khổ muốn chết đi được, đến kết của kết rồi thì vẫn toàn bị những người xung quanh hành hạ. Đúng là đùa cợt với hy vọng của người ta mà.’
Tôi chẳng đọc nổi hết phần kết, dẹp luôn bản thảo mà đập bàn nổi giận. Ly soju trên bàn rung lên, nổi cả sóng rượu trong ly.
Thế này nên mới nói Hội chứng nam phụ thật đáng sợ chăng?
Đã bị giày vò vì ghen tuông, bị đem hy vọng ra mà đùa cợt, lại còn bị lợi dụng đủ đường, cuối cùng thì bị bỏ rơi trong trơ trọi… hình ảnh cậu ấy như vậy, tôi thấy mà quặn cả lòng.
‘Thì cũng có những cuộc đời như vậy mà.’
Vẫn mỉm cười kỳ lạ như mọi khi, tiền bối cầm ly của tôi mà uống cạn.
‘Oa, tiền bối đúng là tàn nhẫn thật đấy.’
‘Sao hả? Nếu là cậu thì sẽ không viết như vậy hay sao?’
Đến bây giờ tôi mới nghĩ ra, đáng lẽ lúc ấy tôi phải trả lời cẩn thận hơn mới phải.
‘Ừ! Là em thì không đời nào có chuyện đó đâu.’
Có phải vấn đề nằm ở chỗ tôi đã động chạm tới lòng tự tôn của tác giả không nhỉ?
‘Cậu ta đáng thương tới thế sao?’
‘Chỉ là em mong giá như Yeo Woon cũng được hạnh phúc một chút thôi mà.’
Hay vấn đề là ở cái câu nói nước đôi không rõ nghĩa đó chăng?
Lúc đó nói nghiêm túc quá mức nên tôi cũng đâm ngượng, đến cuối câu thì lí nhí ngập ngừng. Bộ tiểu thuyết đó thì có là gì chứ. Cha Yeo Woon thậm chí còn chẳng phải là người thật cơ mà.
Nhưng tiền bối vẫn im lặng nhìn tôi, như thể biết rõ rằng tôi vẫn còn điều muốn nói.
‘Cuộc đời một con người sao lại có thể cô đơn đến vậy chứ?’
Cuối cùng tôi nói thêm một câu như vậy, tiền bối nhìn tôi bằng ánh nhìn thấu suốt đặc trưng, rồi khẽ cười.
‘Vậy cậu có muốn thay đổi giúp không?’
Tôi đã đáp lại câu hỏi đó như thế nào ấy nhỉ?
Hôm đó là một ngày uống soju đặc biệt rất vào.
Xét đến cái thói rượu vào lời ra của mình thì hôm đó, chắc chắn là tôi đã mạnh miệng chấp luôn chẳng sợ gì.
Cứ nhìn lại những chuyện xảy ra sau đó là đủ biết.
Ngày hôm sau, vừa mở mắt ra, tôi đã thấy mình rơi vào Khu vực tình yêu tối thượng.
Là thế giới mà Cha Yeo Woon đang sống.
*
“Không thể tin được.”
Tuy không thể tin được nhưng đó lại là sự thật.
“Điểm giả của cậu thế này, cậu thấy có tin nổi không hả?”
Tôi cũng chẳng muốn tin vào hiện thực này đâu, nhưng đây lại là sự thật.
“Cậu kia, trả lời mau. Tae Myung Ha!”
“Em cũng đang hết hồn đây ạ.”
“Gì chứ? Cái thằng ranh này.”
Ngồi trước mặt tôi, mặt đầy vẻ cạn lời, giáo viên chủ nhiệm cầm cuốn sổ đầu bài vụt vào vai tôi.
“Một thằng dốt đặc cán mai đội sổ toàn trường mà giờ đột nhiên đạt điểm gần như tuyệt đối, chuyện này nghe có lý không hả? Cậu lấy đáp án ở đâu ra hả? Chép bài của ai hả?”
Đội sổ đâu mà đội sổ, dưới tôi vẫn còn khoảng chục đứa nữa cơ mà, nhưng giờ không phải lúc thích hợp để đưa ra ý kiến phản đối như vậy.
Nếu nhất định nói là chép bài thì phải nói là tôi đã chép đáp án của chính mình trong tương lai. Nhưng giờ mà nói ra như vậy thì có khi bị ăn đập nhừ tử thật không biết chừng, vậy nên trước tiên tôi cứ im miệng đã.
Rơi vào đâu không rơi, sao lại rơi vào trường cấp 3 cơ chứ.
“Tạm thời do đây là bài thi thử nên tôi bỏ qua đấy. Chứ thi thật tính vào điểm thành tích mà cậu còn giở cái trò này thì thằng ranh…”
“Vậy tại sao thầy lại nghĩ là em tự nhiên mất công đi gian lận một bài thi thử còn chẳng tính điểm thành tích cơ chứ… À mà thôi.”
Đúng là chọc phải tổ kiến lửa, vừa nghe tôi nói thế, giáo viên chủ nhiệm lập tức nổi khùng, lần này thì cuốn sổ đầu bài vụt đánh bốp vào bên vai còn lại của tôi.
“Loại đầu đất như cậu suy nghĩ kiểu gì, làm sao tôi biết được hả thằng ranh con này.”
Đầu đất. Thật ra thì nói cũng chẳng sai.
Thời cấp 3 của tôi đúng là quãng thời gian ngu muội đầy phong ba bão táp còn gì.
Đứng ở góc phòng giáo vụ nắng rọi mà nghe mắng, cảnh tượng này cũng chẳng xa lạ gì. Trái lại còn cảm giác như kỷ niệm ùa về nữa. À, đúng là hồi xưa đã như thế này nhỉ.
“Học hành cho đàng hoàng, Tae Myung Ha. Tôi sẽ theo dõi cậu đấy.”
Với cái cớ là học trò đạt điểm cao thì cũng khó mà trách mắng lâu thêm được, có lẽ thế nên giáo viên chủ nhiệm xạc tôi thêm một lúc nữa rồi cuối cùng cũng buông tha cho tôi.
Cúi gập người chào chủ nhiệm rồi lê bước ra khỏi phòng giáo vụ, tôi lập tức thấy cảnh tượng trường học điển hình. Hành lang. Cầu thang. Học sinh mặc đồng phục.
Trường cấp ba nam sinh Shinyup. Ngay cả cái tên trường được ghi dưới đủ loại thông báo cũng vậy, giống y như trong tiểu thuyết.
Xem ra đúng là tôi đã rơi vào cái trường cấp 3 mà Cha Yeo Woon đang theo học rồi.
[Nhiệm vụ: Hãy làm cho Cha Yeo Woon hạnh phúc.]
Cái này cũng vậy, chỉ cần nhìn là đủ hiểu.
Ô cửa sổ thông báo hình chữ nhật nhấp nháy trước mắt tôi rồi từ từ biến mất.
Lúc đầu, khi tỉnh dậy giữa lớp học, trong bộ đồng phục học sinh, tôi đã rất sốc. Rồi khi đủ kiểu cửa sổ thông báo về Cha Yeo Woon hiện lên, tôi càng sốc nặng hơn.
Tự nhiên lại thấy ảo ảnh gì thế này? Hơn nữa đây lại là lớp học? Tôi tốt nghiệp cả chục năm rồi cơ mà?
Hay là say quá nên giờ tôi đang mơ?
‘Tae Myung Ha. Khoe chiều cao đấy à? Vào lớp rồi sao còn đứng đó! Ngồi xuống!’
Tôi còn đang đờ cả người thì giáo viên chủ nhiệm vừa bước lên bục giảng cất tiếng quát. Nghe ba chữ tên mình vang lên rõ rành rành từng tiếng, tôi bất giác ngồi phịch trở lại ghế như một con chó vừa nghe lệnh “Ngồi xuống” của chủ.
Dù tôi có đang sửng sốt hay không thì chuông vào lớp cũng đã vang lên, giờ thi thử cũng đã bắt đầu. Vừa nghĩ xem đây có phải mơ hay không, tôi vừa làm bài thi, và rút cuộc thì kết quả của phần giải bài thi đó chính là sự kiện vừa rồi trong phòng giáo vụ.
Không biết là tôi đột nhiên rơi vào tiểu thuyết, hay là tôi đã thành kẻ có vấn đề về tâm thần, nhưng xem ra trường hợp thứ nhất có vẻ khá hơn một chút. Như vậy thì ít ra thì thần kinh tôi vẫn còn bình thường. Chẳng phải có câu nói rằng dù ở đâu đi nữa, chỉ cần giữ cho đầu óc tỉnh táo thì kiểu gì cũng sống được đấy thôi.
Tôi vừa mở cửa lớp thì tiếng nói chuyện bên trong bỗng im bặt. Cảm giác như mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tôi.
Sợ chạm phải ánh mắt của tôi, đám học sinh nhanh chóng quay đi chỗ khác. Làm như tôi sắp ăn thịt ai không bằng.
Phản ứng này không hiểu sao lại thấy quen quen.
Nơi này vừa khác lại vừa giống một cách kỳ lạ với trường cấp 3 mà tôi từng học. Trước tiên, điểm khác là ở chỗ hồi tôi còn học cấp 3, không có tai nghe không dây giống như bọn trẻ ở đây đang dùng.
Rõ ràng đây đang là hiện tại, chứ không phải là quá khứ 10 năm về trước, vậy mà chỉ có mình tôi là trẻ ra 10 tuổi.
Tôi nhìn hình ảnh mình phản chiếu trên chiếc gương treo ở cửa sau của lớp.
Dưới mái tóc cắt cao là những đường nét mặt mũi sắc sảo đang nhăn nhó.
Quả nhiên là vậy. Nghe chủ nhiệm nói là tôi cũng đã đoán ra rồi, quả nhiên rơi vào tiểu thuyết rồi mà tôi vẫn giống y như hồi học cấp 3. Mà hồi đó thì ấn tượng về tôi chẳng tốt đẹp gì.
Rời mắt khỏi gương, tôi quay lại nhìn đằng sau, vô tình chạm phải ánh mắt tôi, một cậu học sinh liền vội quay mặt đi chỗ khác. Quả nhiên, tiếng tăm của tôi xem ra vẫn y hệt như thời cấp 3 rồi.
“Chào, bạn hiền.”
“Hic.”
Tôi chào cậu học sinh đeo kính gọng sừng dày cộp ở cuối lớp. Tôi vừa ngồi xuống cái ghế bên cạnh, cậu ta đã co rúm lại sợ hãi.
Nhìn kỹ thì trông cậu ta cũng khá là độc đáo. Tóc bù xù như tổ quạ, trùm cả lông mày, do cặp kính dày cộp mà tôi thấy được rõ mắt cậu ta.
“Hôm nay là thứ mấy vậy nhỉ?”
“Thứ… thứ… thứ Tư…”
Cậu ta sợ quá nên lắp ba lắp bắp, nhìn thật là tội, nhưng dù thế nào đi nữa thì tóm lại, đây cũng là việc tôi cần phải hỏi nên mới hỏi.
Dù đây là mơ hay là ảo giác thì trước tiên, đυ.ng phải tình huống thế này thì cứ làm những gì mình có thể đi đã. Làm hết sức mình, không bỏ cuộc.
[Nhiệm vụ: Hãy làm cho Cha Yeo Woon hạnh phúc.]
Nếu đã có nhiệm vụ được giao thì cứ bắt đầu từ nhiệm vụ đó luôn, như vậy chẳng phải tốt hơn là mất thời gian mà lo lắng về chuyện đó sao? Đây chính là bài học mà tôi khó khăn lắm mới rút ra được từ cuộc đời này đấy.
“Này bạn hiền, cậu biết Cha Yeo Woon không?”
Lần này cũng vậy, cậu bạn đeo kính lại bối rối nhìn tôi như muốn hỏi ‘Tự dưng chuyện gì thế này’. Cũng phải, bình thường có học cùng trường thì cũng làm sao mà biết hết nhau được.
“Bên khối 11, sao vậy?”
Cậu bạn đeo kính hỏi lại.
Ra là biết hả? Mặt tôi thoáng nghiêm lại, không biết cậu bạn đeo kính nhìn thấy vậy nghĩ gì mà vội xua tay rối rít.
“Không… không phải tớ nói gì đâu… chỉ… chỉ là thắc mắc thôi.”
“Cậu biết Cha Yeo Woon hả? Sao lại biết?”
Hỏi người ta có biết không rồi bây giờ lại hỏi làm sao mà biết là sao. Cậu bạn đeo kính cũng thấy rối hay sao mà chỉ chớp chớp mắt nhìn tôi.
“Không… không phải là bên đội… đội điền kinh sao?”
“À!”
Đúng rồi. Tôi vỗ trán vì đã ngộ ra vấn đề, cậu bạn đeo kính thấy vậy càng sợ tôi, tới mức phát run.
Hồi cấp 3, Cha Yeo Woon là một vận động viên điền kinh đầy triển vọng. Tới mức liên tục nhận giải thưởng và lâu lâu lại được lên báo đài ở địa phương.
“Ờ, đúng rồi. Đúng là cậu ấy đấy. Cái cậu chạy giỏi ấy. Cậu ấy học lớp nào vậy?”
“Cái… cái đó thì mình không nhớ…”
Cũng phải, làm sao mà biết rõ tới cả học lớp nào được chứ.
Sau khi thu thập thông tin khái quát, tôi đứng dậy khỏi chỗ. Xuống tầng của khối 11 hỏi thử thì chắc cũng không khó tìm được câu trả lời.
Nói vậy có nghĩa là bây giờ, tôi sẽ được gặp Cha Yeo Woon bằng xương bằng thịt rồi sao?
Tôi thấy trong người hơi nôn nao. Vậy là tôi sắp được gặp nhân vật từ những con chữ của tiểu thuyết, con người mà tôi đã dõi theo ủng hộ suốt hơn một năm qua rồi sao? Mượn cách diễn đạt của tiền bối thì đó là bias của tôi.
Tôi hỏi bias nghĩa là gì, tiền bối đã trả lời thế này. Nghĩa là yêu thích nhất. Giọng điệu vui đùa và phát âm đầy âu yếm của tiền bối khi đó, tôi thấy nghe thật dễ chịu.
“Cậu đi đâu đấy?” Cậu bạn đeo kính hỏi.
“Đi tìm bias.”
*
[HẾT CHƯƠNG 1]