Sếp Vương Không Muốn Hẹo

Chương 4

Tác giả: Đào Lý Sanh Ca

Dịch: Mặc Thủy

Chương 4

Người đến tuổi trung niên

Sau vài ly rượu, tiềm thức Vương Chiêu Mưu cảm thấy có chuyện chẳng lành sắp xảy ra. Khi anh tỉnh táo lại lần nữa, một mùi sầu riêng thoang thoảng vương trên chóp mũi, Lão Tề ngồi ở ghế phụ, đang nghiêng đầu sang.

"Sếp, cậu tỉnh táo hơn chưa?"

Vương Chiêu Mưu cau mày, bóp nhẹ vùng giữa lông mày. Vừa rồi hình như đã xảy ra chuyện gì đó, rất ồn ào, nhưng anh lại không còn chút ấn tượng nào. Vì trước khi uống rượu chưa ăn gì, Vương Chiêu Mưu cảm thấy dạ dày hơi khó chịu, đồng thời có cảm giác như mùi rượu cứ phả ra theo từng hơi thở.

Khoan đã.

Vương Chiêu Mưu chợt phản ứng, ngẩng đầu ngửi ngửi, quả nhiên ngửi thấy mùi sầu riêng trong xe.

"Tôi đã làm gì vậy?" Đáy lòng Vương Chiêu Mưu dâng lên dự cảm không lành.

Bi kịch ba năm trước luôn nhắc nhở Vương Chiêu Mưu tránh xa rượu bia mọi lúc mọi nơi, nhưng vì tâm trạng vừa rồi quá bực bội, bartender không biết tình cảnh của anh nên đã phô diễn kỹ năng pha chế hết ly này đến ly khác, khiến anh cứ uống đến nỗi không biết trời trăng là gì.

"À thì..." Lão Tề muốn nói lại thôi: "Tóm lại là cậu yên tâm đi, không ai nói gì đâu."

Lão Tề không kể lại, chứng tỏ chuyện đã xảy ra có thể còn tệ hơn ba năm trước.

Vương Chiêu Mưu hít một hơi thật sâu, cố bình tĩnh lại, cúi đầu quan sát tình hình của mình. Quần áo còn nguyên, nhưng có hai vết bụi ở đầu gối quần, còn trên mặt anh... Vương Chiêu Mưu nhìn thấy đôi mắt mình trong gương chiếu hậu, khóe mắt hơi đỏ, lông mi ươn ướt.

"Tôi quỳ trước mặt ai rồi?" Đoán được đại khái sự việc, Vương Chiêu Mưu cố gắng giữ giọng bình tĩnh.

"Là một cậu nhóc bán trái cây." Lão Tề cười gượng: "Trách tôi cả, tại tôi không trông chừng cậu đàng hoàng."

Cậu nhóc bán trái cây? Vương Chiêu Mưu suy nghĩ hồi lâu, ký ức mơ hồ ban đầu dần dần trở nên rõ ràng.

Trong đầu anh lúc đó chỉ toàn là suy nghĩ về nhà họ Vương sẽ phá sản, còn anh thì chết một cách thê thảm, nhưng trong lúc mất tỉnh táo, anh chợt nhìn thấy một người đàn ông đứng đối diện với con dao trên tay trông rất giống tên tổng giám đốc ngang ngược của nhà họ Lãnh. Khát vọng sống sót chợt bùng lên trong cơn say, Vương Chiêu Mưu nhớ ra mình đã ôm chặt lấy chân người đàn ông kia, còn khóc lóc thảm thiết mà nói: "Tổng giám đốc Lãnh, hôm nay không lạnh, làm ơn đấy, mua lại tôi đi!"

Sau khi nhớ ra, Vương Chiêu Mưu dần cúi đầu xuống.

"Không sao đâu, sếp."Lão Tề thấy vậy, tìm cách an ủi sếp mình: "Lúc đó chỉ có khoảng mười người nhìn thấy cảnh này, tốt hơn lần trước rất nhiều."

Vương Chiêu Mưu im lặng, càng không dám ngẩng đầu lên.

Khi một người đến tuổi trung niên, anh thường khó mà giữ được khí tiết.

Anh sống lại lần nữa, chỉ để xấu hổ thế này thôi sao?

"Tôi đã hỏi thăm về cậu nhóc mà cậu đang ôm chặt rồi, cậu ta không bị thương, sẽ không gây rắc rối gì cho cậu." Lão Tề dường như nhớ ra điều gì đó, đổi chủ đề: "Cậu nhóc đó còn nhỏ, mà trên lưng cõng theo một đứa bé. Lúc trước cậu bảo tôi chú ý đến đứa bé một tuổi tên là Lãnh Diệp, tình cờ đứa được cõng đó cũng mới một tuổi, nhưng nó không tên Lãnh Diệp mà là Quý Đại Bảo."

"Quý... Đại Bảo?" Vương Chiêu Mưu khẽ cau mày, kết hợp với ký ức mơ hồ trước khi say rượu, anh nhận ra có gì đó bất thường.

"Tấp vào lề, quay đầu." Vương Chiêu Mưu quả quyết nói, một tay ôm trán: "Tôi phải quay lại nhìn xem."

"Sếp, cậu Chiêu Vân còn đang chờ ở trường..." Lão Tề còn do dự nhưng tài xế đã nghe lời quay xe lại.

Nhìn qua gương chiếu hậu, Lão Tề lòng tràn đầy nghi hoặc, tại sao sếp còn muốn quay lại cái nơi diễn ra tình cảnh chí mạng đó chứ, và tại sao đứa trẻ tên Lãnh Diệp lại quan trọng đến thế?

×××

"Hôm nay đúng là chuyện lạ trăm năm mới thấy đấy, ông được mở rộng tầm mắt rồi." Ông Vu nhìn Quý Liên Hoắc đang cúi đầu xếp trái cây, không khỏi thở dài.

Cậu ấm nhà giàu từ bên kia đường lao tới, nhanh đến nỗi ông Vu nhảy dựng lên vì sợ hãi, thế mà chỉ trong chớp mắt người thanh niên ấy đã ôm chân Quý Liên Hoắc, khóc rất tội nghiệp, còn nói cái gì mà "mua lại" nữa.

Ông Vu thở dài thêm một hơi. Nhà giàu cũng không dễ sống chút nào. Xem con cái cũng bị ép thành ra thế kia.

Nghe ông Vu thở dài, Quý Liên Hoắc mím chặt môi, mắt lóe lên chút ánh sáng, ngay cả Quý Đại Bảo nằm sau lưng cậu cũng có thể cảm nhận rõ ràng là chú út đang vui. Cũng phải, kể từ khi cha mẹ nó qua đời, ngoại trừ cục nợ là nó ra thì hình như không có ai thân thiết với chú út như vậy.

Quý Đại Bảo dùng đôi tay nhỏ bé nâng mặt lên, nghiêm túc suy nghĩ, mắt đảo qua đảo lại. Nó thực sự đã từng gặp người đàn ông trẻ tuổi vừa rồi, không chỉ một lần, chẳng qua là vào hai mươi năm sau. Lần cuối cùng nó nhìn thấy anh là trên Bản tin Tài chính, đến giờ Quý Đại Bảo vẫn nhớ tựa đề của bài báo đó:

[Tập đoàn Vương Thị đang trong tình trạng phá sản giải thể, vỡ nợ, người điều hành thực tế từng được đánh giá là "doanh nhân kiệt xuất".]

Hình ảnh đi kèm tờ báo lúc đó là ảnh người đàn ông vừa được đánh giá là doanh nhân kiệt xuất, trước đây hăng hái rạng ngời ra sao thì sau đó lại thảm hại bất lực bấy nhiêu.

Lúc đó Quý Đại Bảo cũng không để ý đến diễn biến sự việc chứ đừng nói đến kết cục của người đàn ông nọ, bởi vì vị hôn thê hôn nhân thương mại do chú út sắp đặt đã dọn vào biệt thự của nó, còn đang chơi trò lạt mềm buộc chặt nữa kìa.

Ha, đàn bà.

Quý Đại Bảo kiêu ngạo ngẩng đầu lên, ngẩng đầu đến mức cổ mỏi rã ra, mới từ từ rụt lại.

Sắc trời tối dần, năng lượng sống của con phố này đang dần tụ lại, nam nữ thanh niên đang trò chuyện, cười đùa và gọi hội bạn bè cùng đi thư giãn.

Lúc này, giá nhà ở Tô Thành chỉ có 2.000 tệ mỗi mét vuông, áp lực đối với giới trẻ thực tế nhỏ hơn rất nhiều so với hai mươi năm sau.

Quý Đại Bảo đang nghĩ cách làm giàu, suy nghĩ hồi lâu chợt nhận ra chú út lúc trước ngồi trên xe đẩy, mãi đến bây giờ vẫn không cử động. Nó khó nhọc thò đầu ra, bám lấy vai Quý Liên Hoắc, để rồi thành công thấy được vẻ mặt thẫn thờ của chú út nhà mình.

Quý Đại Bảo gần như chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Quý Liên Hoắc. Nó chỉ nhớ rằng trong 5 năm tiếp theo, hầu hết các góc cạnh của Quý Liên Hoắc đều được mài nhẵn, ngay cả khi về nhà họ Lãnh, Quý Liên Hoắc cũng không còn biểu hiện đó nữa.

Ông nội ở nhà họ Lãnh cũng từng nghĩ đến việc tìm một người bầu bạn với chú út, nhưng tiếc là chú út chưa bao giờ có ý tưởng đó, vả lại còn cực kỳ cảnh giác với tất cả mọi người. Đừng nói đến bạn đời, kể từ khi ông Vu qua đời, Quý Liên Hoắc thậm chí không còn một người bạn nào để tâm sự.

Quý Đại Bảo đang thở dài xúc động thì loáng thoáng nghe thấy mấy lời tục tĩu từ phía trước, nhìn kỹ hơn, lông tơ trên người bỗng dựng đứng!

Bảy tám tên côn đồ tụ tập quanh một sạp hàng nhỏ, sờ mó con gái chủ sạp, chủ sạp suýt khóc, vội vàng lấy tiền ra nhét vào tay tên cầm đầu.

Toàn thân Quý Đại Bảo cứng đờ, nó đã từng nhìn thấy cảnh tượng này rồi, chỉ cần vài phút nữa là bọn côn đồ này sẽ chú ý đến Quý Liên Hoắc, rồi tiếp theo đó là mọi đau khổ sẽ bắt đầu. Lũ côn đồ trời đánh đó biết là không đánh thắng được Quý Liên Hoắc, nên cố ý tấn công nó, dùng gậy đánh vào đầu đứa trẻ vừa tròn một tuổi. Để bảo vệ nó, Quý Liên Hoắc chỉ có thể nằm bò xuống đất, ôm chặt lấy nó, dùng thân mình chặn đòn tấn công của chúng.

Khi xương Quý Liên Hoắc bị gãy, sẽ vang lên tiếng răng rắc, Quý Đại Bảo không muốn nghe nữa, cũng không muốn trải qua một lần nữa!

"A, ô ô!" Quý Đại Bảo dùng tay vỗ thật nhanh lên Quý Liên Hoắc. Quý Liên Hoắc vừa mới tỉnh trí lại, liếc mắt đã nhìn thấy bọn côn đồ đang đi về phía mình.

Không kịp nữa rồi!

Quý Đại Bảo lo lắng đến nỗi muốn hét lên.

Chạy đi!

"Ai da, hôm nay suýt nữa quên nộp phí bảo vệ." Ông Vu run rẩy tiến lên, chậm rãi rút tiền trong tay ra.

Tên cầm đầu liếc mắt cái đã thấy Quý Liên Hoắc, trực tiếp đẩy ông già đứng trước mặt ngã xuống. TruyenHD

Thấy người tới, sắc mặt Quý Liên Hoắc sa sầm lại. Cậu chậm rãi đứng dậy, liếc nhìn ông Vu vừa ngã xuống đất, bàn tay bên hông siết lại, cố nhịn không tiến lên đỡ ông.

"Thằng ranh con, mày cũng ngon đấy, còn dám bày hàng ở đây!" Trong mắt tên côn đồ cầm đầu đầy lửa giận, gã vô thức sờ sờ trán mình.

Tên nhóc này quá hung hãn, lúc đánh nhau cứ như liều mạng, bên gã có năm người vậy mà đánh không lại! Lần trước đánh nhau, nếu đối phương cầm con dao giống gã, chắc là cỏ trên mộ gã đã xanh mướt rồi.

"Lần trước là mày hên! Lần này tao phải dạy cho mày biết ai là đại ca ở đây!"

Tên côn đồ cầm đầu liếc nhìn đàn em, đàn em cũng đang nhìn đại ca mình.

"Lên đi!" Tên cầm đầu đầu đá vào mông đàn em: "Mày ngu như con lừa!"

Ánh mắt Quý Liên Hoắc tối đi, cậu nhặt cây gậy trên xe đẩy của mình, nhắm vào tên côn đồ đang lao tới, đánh thẳng một gậy vào mũi gã.

Tên côn đồ lập tức chảy máu cam, trợn mắt ngất xỉu. Tên cầm đầu thấy vậy thì nghiến răng nghiến lợi: "Cùng nhau lên đi!"

Lúc này mấy tên côn đồ mới kịp phản ứng lại, tiến tới bao vây Quý Liên Hoắc. Quý Liên Hoắc nhìn chằm chằm bọn người trước mặt, linh hoạt né tránh, nhanh nhẹn vung gậy đánh vào khớp, vào bụng chúng, hoàn toàn không rơi vào thế yếu.

Nhìn thấy đàn em mình bị đánh kêu oai oái, tên cầm đầu đứng một bên, thấy đứa trẻ phía sau lưng thiếu niên đang giơ tay che đầu, mắt chợt sáng lên: "Bọn mày ngu à, không thấy nó đang cõng thằng nhỏ sao, đánh thằng nhỏ ấy!"

Vài tên côn đồ còn do dự, nhưng đã có kẻ ra tay, dù tránh được một lần nhưng Quý Đại Bảo vẫn bị một cây gậy sượt qua đầu. Quý Liên Hoắc tái mặt, vội vàng cởi dây trên người, kéo đứa bé ra trước ngực bảo vệ.

Đối thủ không phải là người tốt ngồi đợi kỹ năng phe ta làm lạnh, lúc Quý Liên Hoắc cởi dây đeo ra thì đã bị trúng mấy đòn, cây gậy dùng để tự vệ cũng đã tuột khỏi tầm tay.

Quý Đại Bảo tuyệt vọng nhìn Quý Liên Hoắc nằm trên mặt đất trong hỗn loạn, kiên quyết bảo vệ nó giữa mặt đất và cơ thể mình. Tiếng gậy đánh vào người Quý Liên Hoắc vang lên nặng nề, Quý Đại Bảo không nhịn được nước mắt đầm đìa, khàn giọng khóc nức nở.

"Mới rồi còn đánh giỏi lắm mà!" Tên cầm đầu thấy tình thế đã được kiểm soát mới cầm gậy lên, cười hung ác bước tới: "Mày xem mày đi, lúc đầu thành thật nộp phí bảo vệ thì tốt biết bao, cứ nhất định phải liều cái mạng cùi làm gì!"

Quý Liên Hoắc không nói gì, những người bán hàng xung quanh cũng không ai dám bước tới.

"Hôm nay ông mày phải dùng mày để lập uy mới được!" Tên cầm đầu chậm rãi giơ cây gậy lên, nhắm vào chân thiếu niên.

"Không được!" Ông Vu bật khóc, chật vật bước tới nhưng bị người bán hàng vừa đỡ mình lên giữ chặt với vẻ mặt lo lắng.

"Ông ơi, đừng, nghĩ đến con trai ông đi!"

Nhiều người quay đầu đi, chủ sạp đã nộp tiền bảo kê trước đó, từ từ đưa tay lên bịt mắt con gái mình.

Một giây, hai giây, nhưng âm thanh đã đoán trước vẫn không vang lên, thay vào đó là tiếng thắng xe rất gấp và tiếng lốp xe cọ vào mặt đất kêu chói tai.

"Mẹ kiếp!" Tên cầm đầu bị tông ngay chính diện, lăn một vòng mới dừng lại, những tên côn đồ khác lập tức tiến tới, nhanh chóng đỡ đại ca dậy.

Không ai kịp phản ứng trước biến cố đột ngột, xung quanh im lặng như tờ, ông Vu nhìn chiếc xe gây tai nạn có nước sơn đen bóng như gương, vẻ mặt dần trở nên hưng phấn.

Không còn gậy đánh vào người, Quý Liên Hoắc chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, cảm giác mình như đang nằm mơ.

Cửa xe mở ra, một đôi giày da đen bóng bước xuống đất, đưa một thanh niên mặc Âu phục phẳng phiu ra ngoài.

"Đúng vậy, có người tụ tập đánh nhau nơi công cộng." Thanh niên cầm điện thoại di động trong tay, khuôn mặt hoàn hảo không còn có vẻ say rượu, mà rất nghiêm túc: "Phiền các anh nhanh chóng có mặt tại hiện trường."

Như không coi bọn côn đồ kia ra gì, người đàn ông trẻ tuổi cúi người xuống kiểm tra tình trạng của thiếu niên.

"Cậu không sao chứ?"

Quý Liên Hoắc ngơ ngác nhìn người trước mặt, sau khi bụi bặm xung quanh rơi xuống, thứ ập vào mặt cậu chỉ còn lại mùi rượu thoang thoảng, cùng một mùi thơm nhẹ nhàng mát rượi trên người anh.

"Mẹ kiếp mày là thằng nào! Dám làm hư chuyện của tao!" Tên côn đồ cầm đầu nổi giận đùng đùng, rõ ràng giây phút báo thù ở ngay trong gang tấc, gã lại bị người đàn ông này tông bay!

Vương Chiêu Mưu thong thả đứng dậy, nhìn tên côn đồ mặt mày hung ác đối diện, giơ tay chỉnh lại cặp kính gọng vàng trên sống mũi, khẽ nâng cằm, hơi nheo mắt.

"Vương Chiêu Mưu, nhà họ Vương."