Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình

Chương 17: Nhỏ ăn trộm (17)

Nói thật đại ca ạ, nói mấy lời này đến em còn thấy hoang đường..." Tôn Tề lề mề mãi, cuối cùng vẫn ấp úng nói ra: "Nhưng em nghĩ rằng, nếu sau này thằng nhóc kia mà theo đuổi được chị Mục thì thực ra cũng tốt."

"Tuy Quý Miên trông hơi yếu ớt, nhưng một khi nó đã xác định thì dù có phải bất chấp tất cả, nó cũng sẽ liều mạng để bảo vệ chị Mục."

Thấy Đoàn Chước không nói gì, có vẻ như cũng tán đồng với lời hắn nói.

Tôn Tề thấy thế lại càng ra vẻ thâm trầm nói thêm: "Có điều chuyện này chủ yếu vẫn phải xem ý của chị Mục."

Đoàn Chước im lặng một hồi lâu, hai mắt khép hờ, suy nghĩ về lời Tôn Tề nói. Trong đôi mắt sâu thẳm bị lông mi che khuất kia lại thoáng hiện lên cảm xúc mê mang

Mãi lâu sau.

"Ừ."

Tôn Tề thở phào một hơi, nghĩ bụng sau này phải bắt Quý Miên khao một bữa ngon mới được. Nhìn xem, anh đã xử lý vấn đề cậu em vợ giúp chú rồi đây này!

...Nói thật đại ca ạ, nói mấy lời này đến em còn thấy hoang đường..." Tôn Tề lề mề mãi, cuối cùng vẫn ấp úng nói ra: "Nhưng em nghĩ rằng, nếu sau này thằng nhóc kia mà theo đuổi được chị Mục thì thực ra cũng tốt."

"Tuy Quý Miên trông hơi yếu ớt, nhưng một khi nó đã xác định thì dù có phải bất chấp tất cả, nó cũng sẽ liều mạng để bảo vệ chị Mục."

Thấy Đoàn Chước không nói gì, có vẻ như cũng tán đồng với lời hắn nói.

Tôn Tề thấy thế lại càng ra vẻ thâm trầm nói thêm: "Có điều chuyện này chủ yếu vẫn phải xem ý của chị Mục."

Đoàn Chước im lặng một hồi lâu, hai mắt khép hờ, suy nghĩ về lời Tôn Tề nói. Trong đôi mắt sâu thẳm bị lông mi che khuất kia lại thoáng hiện lên cảm xúc mê mang

Mãi lâu sau.

"Ừ."

Tôn Tề thở phào một hơi, nghĩ bụng sau này phải bắt Quý Miên khao một bữa ngon mới được. Nhìn xem, anh đã xử lý vấn đề cậu em vợ giúp chú rồi đây này!

...

Tác giả nhắn lại:

Quý Miên: Không biết nói gì, thôi thì cười với mọi người vậy.

Đoàn Chước: Vợ cười xinh quá.

Tôn Tề (xoa đầu cười ngờ nghệch): Đại ca, mắt anh mờ rồi à, kia là anh rể.

Tác giả nhắn lại:

Nói thật đại ca ạ, nói mấy lời này đến em còn thấy hoang đường..." Tôn Tề lề mề mãi, cuối cùng vẫn ấp úng nói ra: "Nhưng em nghĩ rằng, nếu sau này thằng nhóc kia mà theo đuổi được chị Mục thì thực ra cũng tốt."

"Tuy Quý Miên trông hơi yếu ớt, nhưng một khi nó đã xác định thì dù có phải bất chấp tất cả, nó cũng sẽ liều mạng để bảo vệ chị Mục."

Thấy Đoàn Chước không nói gì, có vẻ như cũng tán đồng với lời hắn nói.

Tôn Tề thấy thế lại càng ra vẻ thâm trầm nói thêm: "Có điều chuyện này chủ yếu vẫn phải xem ý của chị Mục."

Đoàn Chước im lặng một hồi lâu, hai mắt khép hờ, suy nghĩ về lời Tôn Tề nói. Trong đôi mắt sâu thẳm bị lông mi che khuất kia lại thoáng hiện lên cảm xúc mê mang

Mãi lâu sau.

"Ừ."

Tôn Tề thở phào một hơi, nghĩ bụng sau này phải bắt Quý Miên khao một bữa ngon mới được. Nhìn xem, anh đã xử lý vấn đề cậu em vợ giúp chú rồi đây này!

...Nói thật đại ca ạ, nói mấy lời này đến em còn thấy hoang đường..." Tôn Tề lề mề mãi, cuối cùng vẫn ấp úng nói ra: "Nhưng em nghĩ rằng, nếu sau này thằng nhóc kia mà theo đuổi được chị Mục thì thực ra cũng tốt."

"Tuy Quý Miên trông hơi yếu ớt, nhưng một khi nó đã xác định thì dù có phải bất chấp tất cả, nó cũng sẽ liều mạng để bảo vệ chị Mục."

Thấy Đoàn Chước không nói gì, có vẻ như cũng tán đồng với lời hắn nói.

Tôn Tề thấy thế lại càng ra vẻ thâm trầm nói thêm: "Có điều chuyện này chủ yếu vẫn phải xem ý của chị Mục."

Đoàn Chước im lặng một hồi lâu, hai mắt khép hờ, suy nghĩ về lời Tôn Tề nói. Trong đôi mắt sâu thẳm bị lông mi che khuất kia lại thoáng hiện lên cảm xúc mê mang

Mãi lâu sau.

"Ừ."

Tôn Tề thở phào một hơi, nghĩ bụng sau này phải bắt Quý Miên khao một bữa ngon mới được. Nhìn xem, anh đã xử lý vấn đề cậu em vợ giúp chú rồi đây này!

...

Tác giả nhắn lại:

Quý Miên: Không biết nói gì, thôi thì cười với mọi người vậy.

Đoàn Chước: Vợ cười xinh quá.

Tôn Tề (xoa đầu cười ngờ nghệch): Đại ca, mắt anh mờ rồi à, kia là anh rể.

Tác giả nhắn lại:

Quý Miên: Không biết nói gì, thôi thì cười với mọi người vậy.

Đoàn Chước: Vợ cười xinh quá.

Tôn Tề (xoa đầu cười ngờ nghệch): Đại ca, mắt anh mờ rồi à, kia là anh rể.

Quý Miên: Không biết nói gì, thôi thì cười với mọi người vậy.

Đoàn Chước: Vợ cười xinh quá.

Tôn Tề (xoa đầu cười ngờ nghệch): Đại ca, mắt anh mờ rồi à, kia là anh rể.