Thập Niên 80: Đại Mỹ Nhân Ngừng Phấn Đấu

Chương 10

Lâm Tuyết Hà rụt người lại trong góc tường, cô sợ hãi nhắm mắt lại, ôm lấy mình thật chặt, bên tai nghe thấy hàng loạt ấm thanh quyền đấm cước đá cùng với tiếng kêu thảm thiết, thoạt đầu cô cứ ngỡ đám lưu manh ẩu tên ma men, kết quả mấy tên lưu manh đều bị quật ngã, người đó xuống tay cực kỳ hung ác, giống như phát tiết lửa giận.

Thiên thần biến thành sát tinh.

“Cô không sao chứ?” Giọng của người đàn ông rất trầm, lúc nói chuyện còn phả ra mùi rượu, nhưng dường như còn tỉnh táo hơn cả cô.

Lâm Tuyết Hà sợ hãi tới mức cả người cứng đờ, trong bóng tối người này nhìn như một con gấu, thân hình của anh còn cao lớn và cường tráng hơn tất thảy lưu manh.

Người đàn ông dìu cô dậy, cô như chim sợ cành cong không ngừng run lẩy bẩy, nước mắt tí tách tí tách rơi xuống, cũng không biết mấy gã lưu manh đó đã cho cô uống thứ gì, mặt cô đỏ như phát sốt, ý thức cũng dần mơ hồ.

Dường như cô đã phát sốt rồi, nóng đến mơ mơ hồ hồ, trong miệng thì thào nói: “Tôi khát quá…”

Cô bị người đàn ông bế lên, chuyện sau đó cô đã không nhớ rõ nữa.

Cũng không biết đã qua bao lâu, rất đau, đau đớn trên cơ thể đã đánh thức cô.

Người đàn ông này muốn cô.

*

“Lâm Tuyết Hà cả đêm qua không về?”

Ngoài Lâm Tuyết Hà và Châu Giai Giai ra còn có ba người khác cùng đi vũ trường, cả nhóm năm người tối hôm qua chỉ có bốn người quay trở lại.

Châu Giai Giai vờ như rất lo lắng, đối mặt với câu hỏi của chủ quản Tần Y, cô ta lau nước mắt nói: “Hôm qua chúng tôi đi chơi với nhau, sau đó không biết thế nào lại không thấy cô ấy nữa.”

“Chúng tôi tìm cô ấy rất lâu nhưng vẫn không thấy, cuối cùng chỉ đành về trước.”

Sắc mặt của ba người còn lại đều không dễ nhìn, đáy mắt của người nào người nấy đều đen xì, trong đó có một người mắt nhỏ lông mày mảnh vẫn đang khóc thút tha thút thít không nói nên lời.

Tối hôm qua Tạ Anh Tử không chợp mắt được một chút nào, gương mặt mỹ lệ đó của Lâm Tuyết Hà vẫn không ngừng quanh quẩn trong đầu cô ta, dù không nghe được nhưng lại cảm thấy Lâm Tuyết Hà vẫn đang gọi tên mình trong đêm.

Cô ấy nói, cứu tôi với.

Tại sao lúc đó lại vờ như không thấy?

Là vì cô ấy lớn lên xinh đẹp? Vì cô ấy có chồng chưa cưới là sinh viên đại học? Hay là oán hận cô ấy gửi về nhà quá nhiều tiền? Trong vô thức đã tích lũy vô số oán khí dành cho Lâm Tuyết Hà, ma xui quỷ khiến khiến cô ta đứng yên không làm gì.

Tạ Anh Tử chợt nghĩ, thôi cứ vờ như không nghe thấy gì cả, cô ta sẽ không ra mặt đâu…

Kết quả chẳng ai lên tiếng, Lâm Tuyết Hà bị người xấu kéo đi.

Cô ấy sẽ gặp phải chuyện gì? Chỉ cần nghĩ thôi cũng biết.

Chủ quản Tần Vi nghiêm nghị nói: “Rốt cuộc tối hôm qua các cô đã đi đâu?”

Cả đám ấp a ấp úng.

Tần Vi khẽ nhắm hai mắt lại, chị chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đoán được đó là chỗ nào, nơi có nhiều công nhân nữ thì loại chuyện này cũng không phải là lần đầu tiên gặp phải.

Sắc mặt của Tần Vi cực kỳ khó coi, chị rất thích cô gái thành thật chịu khó như Lâm Tuyết Hà, chỉ sợ cô ấy gặp phải chuyện không may.

Chị vẫn luôn nghiêm khắc với các công nhân nữ.

Người từ vùng khác đến thành phố này làm thuê rất nhiều, người đông thì hỗn tạp, ở trong địa bàn nhà máy vẫn tính là an toàn, Tần Vi cũng dặn dò bọn họ buổi tối nếu không cần thiết thì không được ra ngoài, nếu ra ngoài thì phải kết bạn mà đi, tụ tập thành nhóm mà đi, ngàn lần chớ đi một mình, dù ban ngày hay ban đêm đều không nên đi một mình… Chị không ngờ thế mà vẫn xảy ra chuyện.