Trịnh Vũ Khang học đại học được hai năm, Lâm Tuyết Hà vẫn luôn hết lòng chờ đợi hắn tốt nghiệp, năm 1988, nhà máy ở tỉnh Quảng Đông tuyển dụng công nhân nữ, ở cùng địa điểm với trường đại học mà Trịnh Vũ Khang đang học cách đó không xa, lại có một người thím cùng thôn đứng ra đảm bảo, Lâm Tuyết Hà cùng mười mấy cô gái trẻ cùng công xã xuôi nam để vào nhà máy điện tử làm công.
Khi bọn họ đến nhà máy đã là cuối tháng 8, vừa mới xong đợt “trồng vội gặt vội” ở trong nhà, một đám đều bị phơi đen thui, từ nhỏ Lâm Tuyết Hà đã được khen là giỏi việc đồng áng, cấy lúa, cắt hạt thóc…cô đều làm được hết, đã vậy còn vừa nhanh nhẹn vừa tháo vát. Mọi người đều khen cô “hiền huệ”, “cần cù chăm chỉ”, “hiểu quy củ”, “ai cưới được cô là nhà đó có phúc”.
Lâm Tuyết Hà khi ấy là một thiếu nữ thơ ngây, nghe được những lời này thì rất vui mừng, còn cảm thấy mình mang lại thể diện cho gia đình.
Cha mẹ Lâm Tuyết Hà chỉ có ba cô con gái, cô là con cả trong nhà, phía dưới có hai chị em sinh đôi nhỏ hơn cô hai tuổi, khi sinh đôi mẹ cô bị thương nên không thể sinh thêm con được nữa, nhà bọn họ chỉ có ba cô con gái.
Bởi vì trong nhà không có con trai nên mấy người trong thôn vẫn luôn bàn luận về nhà họ, lúc cha mẹ cô ra đường cũng không dám ngầng đầu, khi còn nhỏ Lâm Tuyết Hà nhớ mẹ mình là một người phụ nữ hiền lành và rất thích cười. Sau khi sinh xong hai em gái, bà ấy liền trở nên rụt rè nhút nhát. Thường nhốt mình trong phòng và không nói chuyện với những người trong thôn, cho dù ở nhà bị bác gái cả bắt nạt cũng không bao giờ kháng cự.
Chỉ khi nghe dân làng khen ngợi con gái mình thì bà ấy mới nở nụ cười hạnh phúc.
Bác gái cả ỷ vào việc mình sinh được ba trai hai gái mà luôn ra oai hống hách trước mặt mẹ, tuy Lâm Tuyết Hà chưa từng đọc sách nhưng ít nhiều gì cũng đã tốt nghiệp tiểu học, cô cũng rất muốn cố gắng cạnh tranh để giành thể diện cho cha mẹ mình.
Năm 1988, Lâm Tuyết Hà bắt chuyến tàu đi vào Nam với túi hành lý cùng hi vọng tràn đầy.
Cô muốn đến thành phố nơi chồng sắp cưới đang theo học, kết hôn với người đàn ông có học thức rồi trở thành dân thành phố, từ nay về sau các con của cô cũng là người có học thức và là dân thành phố hệt như cô. Lâm Tuyết Hà còn muốn vào nhà máy làm công để kiếm tiền chu cấp cho hai em gái học đại học.
Sau khi vào nhà máy điện tử, Lâm Tuyết Hà mới phát hiện mọi thứ đều không như mong muốn của cô.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin