Xuyên Thành Bạn Thân Cực Phẩm Của Nữ Phụ Niên Đại Văn

Chương 7

Tần Dao hờ hững thầm nghĩ: Cậu không có chút thiện cảm với tôi đương nhiên cảm thấy tôi không mập.

A, đàn ông là thế.

Có lẽ mập cũng có ưu điểm, khó khiến người nảy sinh tình yêu nam nữ.

Hai người đi xuống tầng trệt, tiếng con nít thét chói tai, trong mưa dường như vang tiếng sấm, oan gia ngõ hẹp, lại gặp thằng nhóc quậy lúc trước bị bắt ăn cục phấn.

Người phụ nữ trung niên nhìn liền biết không dễ chọc đứng cạnh thằng bé, hùng hổ hỏi:

“Ai dám ăn hϊếp con? Đứa nào ức hϊếp con của bà?”

“Là tên đó, tên đó ném phấn vào con!” Thằng nhóc chỉ về phía Cố Trình dáng người cao gầy, lại chỉ hướng Tần Dao: “Còn bà chị này không cho con kẹo.”

Bà ta hùng hổ đến gần hai người Tần Dao, chửi đổng lên: “Một cặp cẩu nam nữ, ăn hϊếp con nít có gì hay ho, đồ không biết xấu hổ.”

“Tôi muốn tố giác hai ngươi bên đường giở trò đồϊ ҍạϊ , còn ăn hϊếp con nít!”

Quả nhiên con nít hư sẽ có người nhà càn quấy.

“Là con của bà đẩy tôi trước!” Tần Dao kiềm nén lửa giận, sau đó ôm ngực thở hổn hển như con cá thiếu nước, cô thở ngày càng nặng nhọc, mặt trắng như tờ giấy, hai chân mềm nhũn ngã về phía Cố Trình, anh vội đỡ lấy cô.

Tần Dao giơ tay bắt lấy tay của bà ta:

“Vừa lúc, bà theo tôi đi bệnh viện khám.”

“Liên quan gì tôi!” Người phụ nữ trung niên thấy sắc mặt của Tần Dao tái nhợt thì sợ hết hồn, kéo con chạy lên lầu, sợ bị cô kéo đi bệnh viện đền tiền thuốc.

Đi ra nhà khách, Tần Dao còn dựa vào ngực Cố Trình lập tức đứng thẳng, cô ngửa đầu đá lông nheo, cười nghịch ngợm với anh.

Mưa đã nhỏ bớt, gió thổi vù vù, trên đường chỉ có vài người mặc áo mưa màu đen bước nhanh qua, nước đọng trên mái hiên thành dòng chảy xuống máng.

Cô gái bên cạnh sợi tóc còn ướt dán vào gò má, khác với vừa rồi sắc mặt nhợt nhạt, khi cô cười môi liền hồng lên, gương mặt trở nên sống động.

Bốn phía bị nước mưa gột rửa cũng trở nên rực rỡ nhiều màu.

“Cô không bị bệnh à?”

Tần Dao tức giận nói: “Cậu mới bị bệnh!”

Cố Trình: "..."

Vừa rồi anh thật sự tin rằng cô gái này đột nhiên phát bệnh.

“Chị Dao Dao của cậu là gái mập khỏe mạnh nhé.”

Cố Trình không nhịn được cười ra tiếng, anh là người không thích cười, hai mươi tám tuổi mà khỏe mắt không có một chút vết nhăn khi cười, nhưng giờ anh cười mặt mày giãn ra, đuôi mắt ửng đỏ.

Nếu chiến hữu cũ nhìn thấy bộ dáng này của anh chắc chắn sẽ không nhận ra.

Từng làm lính, trên người để lại dấu vết huấn luyện rất rõ, từ dáng đi đến dáng ngồi đều lộ rõ, nhưng anh có biểu hiện ưu tú trong tập luyện ngụy trang, không thấy chút bóng dáng quân nhân.

Cố Trình đinh ninh kỹ thuật diễn của mình xuất sắc, nhưng gặp cô mập nhanh nhẹn này mới biết cái gì gọi là như hai người khác nhau, kỹ thuật diễn một trăm điểm.

“Cậu . . .” Tần Dao liếc thấy nụ cười trên mặt Cố Trình thì ủ rũ, cô nhận ra mình còn đứng sát anh, có thể tra xét mức độ thiện cảm dành cho cô.

Nhưng cô chọn nút “không”.

Dường như mấy người mập bẩm sinh có khiếu hài, trước kia cô rõ ràng là hoa khôi trường có khí chất nhất viện văn học.

...

Hoàng hôn buông xuống, mặt trời lặn nhuộm đỏ chân trời với ánh nắng chiều, nước biển lấp lánh từng mảnh vàng rực. Tần Dao xếp hàng chờ kiểm phiếu lên thuyền, cô nhìn xa xăm ra biển rộng, trong lòng lặng lẽ rơi lệ.

Nghe nói chuyến đi này mất khoảng 24 đến 30 giờ, thời gian cụ thể không chắc chắn.

Cô chưa từng trải qua chuyến đi dài trên biển như vậy, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến da đầu tê dại muốn rút lui.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin