Con nít không biết phân biệt đẹp xấu, chỉ cảm thấy Tần Dao vừa trắng vừa béo là heo nái.
Nghe những lời đó, Tần Dao cười híp mắt ăn một cục kẹo sữa, lại lấy thịt heo khô thơm phức ra cho cô bé ăn.
Cô mỉa mai: “Không được ăn kìa, tội chưa, về nhà xin cơm đi.”
Cậu bé nuốt nước miếng, giậm chân, siết chặt nắm đấm, càng chửi hăng say: “Heo nái, heo nái! Heo nái thối! Heo mập chết tiệt, cả nhà chết …!”
Thằng nhóc chửi ngày càng bẩn, còn tính phun nước miếng vào Tần Dao, cô nghiêng người né, bắt đầu cáu lên tính cho thằng nhóc hư này một bài học.
“Heo . . . khụ khụ!”
Cậu bé mở to miệng, một thứ gì bay vào trong mồm, vị cay đắng tản ra, nó ho sặc sụa phun ra, thì ra là một cục phấn màu trắng.
Nó đang định há mồm chửi thì lại một cục phấn bay chính xác vào trong miệng, khiến nó không nói nên lời vội phun cục phấn ra.
Tần Dao nhìn buồn cười, thầm nghĩ “Ném chính xác ghê”, cô nghiêng đầu nhìn ra phía sau, một thanh niên đứng gần đó.
Thanh niên cao gầy, vẻ ngoài anh tuấn, nhìn cực kỳ trẻ tuổi, mặc sơ mi trắng quần xám, cõng túi một quai, ung dung đứng đó, trong tay cầm một hộp phấn viết, bên chân có một tấm bảng đen nhỏ viết giá trái cây, bởi vì đang có gió lớn nên người ta dẹp sạp.
“Này, đó là phấn viết của tôi.”
Thanh niên đút tay vào túi quần, lười nhác trả phấn cho chủ sạp: “Xin lỗi, mượn dùng một chút.”
Nhóc con quậy phá kia vội bỏ chạy, Tần Dao vỗ vai cô bé, bước tới gần thanh niên nói: “Cảm ơn nhé.”
“Không có gì.”
Tần Dao đến gần mới phát hiện thanh niên cao gầy ước chừng 1m85, đứng hơi xiêu vẹo, ngực hóp lưng cong, tư thái thả lỏng, rất hợp với bãi biển.
Có điều hiện tại thời tiết không tốt, mây đen kịt. Tần Dao ngửa đầu nhìn thanh niên, trùng hợp một tia sáng từ sau lưng thanh niên bắn tới, ánh sáng trắng chiếu lên mặt soi sáng nửa bên mặt của đối phương.
Tần Dao la thầm trong bụng.
Gương mặt xứng danh “hoa trắng xuất sắc” phiên bản nam.
Thanh niên có gương mặt rất điển trai, cặp mắt hoa đào nhưng không đa tình, đuôi mắt hơi rũ xuống toát lên vẻ ngây thơ sạch sẽ, mắt phải có một nốt ruồi son nhỏ không qúa rõ ràng. Cằm hơi rụt vào trong, trông rất ngoan, rất dịu dàng. Nhưng gió biển thì không dịu dàng, phá phách thổi bay vạt áo sơ mi lộ ra mảnh cơ bụng màu nâu đồng, vân da đường nét rõ ràng.
Tần Dao tim đập nhanh, người trước mắt vừa cao vừa đô, đúng là hình mẫu sói con “nhỏ tuổi” lý tưởng.
Thập niên bảy mươi có nhiều trai đẹp tự nhiên ghê, đứng ở ven đường đã bắt gặp một người.
Nếu xác suất gặp trai đẹp lớn như thế thì cán cân trong lòng Tần Dao từ nghiêng hướng phương án hai bây giờ cảm thấy phương án một cũng tốt.
“Đàn em, a không, cậu em tên gì?” Tần Dao không kiềm được muốn tán tỉnh, thanh niên trước mắt khiến cô nhớ đàn em năm nhất, còn cô thì đã tốt nghiệp thạc sĩ.
"Cố Trình."
“Ồ, tôi tên Tần Dao, cậu kêu tôi là chị Tần hoặc chị Dao Dao đều được.”
Cố Trình không nói chuyện, chỉ là thản nhiên liếc qua Tần Dao, tuổi thật của anh là hai mươi tám, trong hồ sơ lý lịch thì ghi ba mươi, rõ ràng Tần Dao nhỏ hơn anh, nhưng chỉ là người lạ gặp nhau, không cần thiết giải thích cái gì.
Tháng trước anh đi thành phố Quế tham gia hoạt động huấn luyện gián điệp, mấy hôm trước dự họp ở thành phố Dương, hiện giờ cần mang một phần tài liệu bí mật đi đảo Quỳnh Châu, không ngờ thời tiết xấu, tất cả thuyền không chạy, anh coi như là dịp nghỉ ngơi, không muốn gây chuyện.
Tần Dao khiến anh sản sinh cảnh giác vi diệu, vẻ ngoài của cô rất đặc biệt, Cố Trình chưa từng thấy ai vừa trắng vừa mập vừa xinh như vậy.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin