"Còn nữa, tôi đã đứng xem được một lúc rồi, nhiều người chen ngang như vậy mà chú cũng không quan tâm. Bắt nạt người ta lạ mặt à? Đừng làm ăn như vậy chứ, ông chủ."
Thiếu niên còn chưa kịp phản ứng, thì thấy bát hoành thánh rắc đầy hành là và rau thơm kia, đã bị người đàn ông đẩy trở về phía sau tấm kính.
"Nhanh lên, làm lại cho người ta một bát khác!" người đàn ông cau mày, đưa ra yêu cầu vào bên trong.
Thiếu niên: "..."
A a a a, nhìn qua đây rồi!
Không chỉ có người đàn ông đã nói chuyện giúp mình, mà cả những cụ ông cụ bà khác đang xếp hàng, và toàn bộ mọi người đang ăn ở trong quán.
Tất cả mọi người đều nhìn qua đây rồi!
Thiếu niên chỉ cảm thấy máu toàn thân thoáng chốc dồn lên, trái tim đập thình thịch, mặt và cổ nóng bừng.
Cậu gần như hít thở không nổi, ánh mắt run rẩy rơi vào trên cổ tay nơi đối phương đang nắm tay mình.
"Ôi, tôi xin lỗi."
Người đàn ông buông tay cậu ra một cách tự nhiên.
Nụ cười rạng rỡ, tiếp tục nói: "Thật ra cậu không cần phải xấu hổ..."
Lời còn chưa dứt.
Hai chân thiếu niên mềm nhũn, vẻ mặt thả lỏng.
Cả người ngã xuống!
"... !"
Người đàn ông cũng giật mình, theo bản năng tiến lên, một tay đỡ được thiếu niên kia.
Tất cả mọi người trong quán ăn sáng đều bị sự thay đổi bất thình lình này làm cho ngạc nhiên, mở to hai mắt.
Chỉ thấy đầu của thiếu niên ngã vào trong ngực của người đàn ông.
Người đàn ông cao to rắn chắc. Cánh tay mạnh mẽ vững vàng đỡ lấy cậu.
Nhưng anh không ngờ đến thiếu niên hoàn toàn không có sức gì, cả người ngã vào trong lòng mình, cơ thể lại còn đang trượt xuống.
Kết quả là...
Đương nhiên người đàn ông ưỡn người ra, dùng l*иg ngực đỡ lấy cậu.
"Này, cậu không sao chứ?" người đàn ông lo âu nhíu mày lại, nắm chặt bờ vai của thiếu niên.
Dưới sự va chạm đó, ý thức vốn mơ hồ của thiếu niên bỗng nhiên bừng tỉnh.
Cậu hoảng hốt mở mắt ra. Cách khẩu trang, gương mặt, mũi, thậm chí môi, chậm rãi cọ qua chỗ nào đó có xúc cảm rất tuyệt, trong mềm mại lại mang theo chút cứng rắn.
Trong lúc đột ngột cậu vẫn còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì.
Mãi cho đến khi cậu mờ mịt ngẩng đầu lên, đối diện với người đàn ông đang vô cùng lo lắng, khuôn mặt anh tuấn.
"! ! !"
Thiếu niên ngay lập tức hiểu ra thứ vừa rồi khuôn mặt mình kề sát vào là gì.
Bùm!!!
Máu toàn thân lại dồn lên lần thứ hai.
Thiếu niên lập tức trợn mắt lên, toàn thân như nhũn ra.
Lần này, hoàn toàn ngất xỉu luôn.
Hoàn toàn mềm nhũn, ngã vào trong ngực người đàn ông xa lạ này.
Người đàn ông: "?"
Tất cả mọi người không nhận ra được thật ra thiếu nên đã liên tục ngất xỉu hai lần trong vài giây ngắn ngủi.
Bởi vậy ở trong mắt mọi người, cảnh họ nhìn thấy đó là thiếu niên ngẩng đầu lên khỏi ngực người đàn ông, cùng đưa mắt nhìn nhau với anh.
Sau đó lại bình thản, chậm rãi...
Chôn đầu vào cơ ngực của người ta.
Có thể nói là cực kỳ mạnh dạn! Rất biết hưởng thụ đó cậu trai!
"Shhhh..." Những người già xung quanh rõ ràng bị sốc trước hành động quá đáng này.
Người đàn ông cũng bị thiếu niên gầy yếu trắng trẻo đang yên tâm vùi đầu vào ngực mình làm cho giật mình một chút.
Anh không khỏi nhướng mày lên.
Đù. Vừa bước lên đã chôn vào ngực tôi rồi.
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ dữ vậy sao, anh bạn?
*****
Vốn dĩ hôm nay Vinh Phong chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua, đột nhiên nổi hứng, muốn vào trong mua một bát mì ăn mà thôi.
Trong quán ăn sáng đông đúc, anh xếp hàng một lát, không bao lâu đã chú ý tới thiếu niên luôn bị người khác chen ngang.
Thiếu niên quá lễ phép và lịch sự, bên cạnh có các cụ ông cụ bà chen ngang nữa, chẳng những cậu không ngăn cản lại, mà còn thành thật bước sang một bên để nhường lại.
Trông dáng vẻ rất dễ bắt nạt.
Đám người lớn tuổi chen ngang đã quen kia, đương nhiên sẽ không cảm ơn cậu. Mà ông chủ đang ở trong phòng bếp, cũng dứt khoát phớt lờ cậu, tiếp tục trò chuyện với những khách hàng quen thuộc.
Rõ là bắt nạt người khác.
Vinh Phong không thể nhìn nổi nữa. Anh quyết đoán bước lên, ra tay giúp đỡ.
Thế nhưng không ngờ tới thiếu niên lại xông thẳng vào trong lòng mình.
Bởi vì có khẩu trang và mũ lưỡi trai che chắn, cho nên trước tiên Vinh Phong không nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên.
Ngay sau đó, anh lập tức nhận ra - Không phải đối phương chủ động chôn vào ngực mình.
Đối phương ngất xỉu là thật.
Cơ thể của thiếu niên mềm nhũn không có chút sức lực nào. Mặc dù đã được anh nắm lấy cánh tay, nhưng cậu vẫn đang không ngừng trượt xuống.
Vinh Phong nhướng mày, vội vàng xốc cậu lên một cái, quay đầu kêu to: "Mau gọi 120 giúp tôi!"
Cùng lúc đó, trong lúc bàn tay anh vô tình chạm vào phía sau lưng của cậu, vừa chạm vào, anh lập tức hết hồn.
Không ngờ toàn là mồ hôi lạnh!
Thiếu niên này vẫn luôn co rúm ở góc tường, bởi vậy cũng không có ai chú ý tới, sau lưng của cậu đã bị mồ hôi thấm ướt.
Áo sơ mi dán sát vào lưng. Ngay cả trán, gò má, cũng không ngừng toát ra mồ hôi lạnh.
Những sợi tóc ướt sũng bết dính vào gò má không chút màu máu của cậu. Cả người thoạt trông vô cùng yếu ớt.
Vinh Phong nhướng mày, tầm mắt dời sang bên cạnh.
Một khách hàng ngồi ở bên cạnh chạm phải ánh mắt của anh, lập tức luống cuống một chút, nhanh chóng đứng lên nhường chỗ.
"Cảm ơn." Vinh Phong trầm giọng nói.
Sau đó anh đỡ thiếu niên ngồi xuống.
Thiếu niên vẫn mê man, hai mắt nhắm chặt, ngay cả lông mi cũng ướt đẫm mồ hôi.
Mặc dù mông đã đặt lên ghế, nhưng cậu không thể ngồi vững được.
Giống như một con trai bị cưỡng ép tách vỏ ra, khoét thịt trai đi.
Cơ thể mềm nhũn không chống đỡ được, chỉ cần hơi lỏng tay, thì sẽ mềm nhũn nghiêng sang một bên.