Vì có bên phía cảnh sát lên Khoa nên hầu hết các giảng viên đều rời khỏi văn phòng, khi Tan lên thì trong Khoa chỉ còn cô thư ký Kamonsiri đang thu xếp lại tài liệu. Tan tiếng lại gần bắt chuyện với cô thư ký: "Chào cô Kamonsiri, tôi là bác sỹ Tan lúc nãy tôi có tới điểm danh nhưng quên chưa gửi bài giảng hôm nay cho cô. Cô Kamonsiri có thể cho tôi mail của cô để Tan gửi file bài qua được không?"
Cô thư ký mỉm cười nói:"Bác sỹ Tan đừng khách sáo với tôi như vậy, bác sỹ cứ gọi tôi là Kamon, đây là địa chỉ mail của tôi bác sỹ Tan cứ gửi lúc nào cũng được miễn đừng trễ quá 2 ngày".
Tan cười nhẹ đáp lại:" Tan cảm ơn cô Kamon, cô cứ gọi tôi là cô Tan. À tôi lên đây còn thắc mắc một chuyện, lúc nãy văn phòng Khoa có nhiều cảnh sát vào như vậy để làm gì thế cô Kamon?"
Cô Kamon nghe câu Tan hỏi xong thì gương mặt chuyển từ cười tươi sang nét mặt lo lắng nói:" Cô Tan mới đến nên chưa có biết, gần đây Khoa có một chuyện rất đáng sợ xảy ra phía sau khuông viên Khoa, tốt nhất cô Tan đừng có đi qua đó và cũng đừng nên biết để tránh bị ảnh hưởng tới công việc. Cũng vì sự việc này mà thầy hiệu trưởng đã ra lệnh cấm, nếu có giảng viên nào trong Khoa để chuyện lộ ra ngoài sẽ bị kỷ luật trước hội đồng và chấm dứt hợp đồng ngay lập tức."
Tan nghe xong gương mặt biểu lộ nét lo lắng, Tan hỏi:" Sự việc nghiêm trọng đến vậy sao? Nếu vậy cô Kamon đây phải nói cho tôi biết rõ để tôi còn biết mà tránh, lỡ như tôi không nắm được vấn đề vô tình vi phạm thì nguy to rồi".
Cô thư ký Kamon suy nghĩ một lúc rồi cũng đứng dậy đi ra trước cửa văn phòng Khoa nhìn trái, nhìn phải đảm bảo không có ai bên ngoài hành lang, cô Kamon đóng chặt cửa lại rồi tiến tới chỗ Tan nói nhỏ:
"Cô Tan đây, tôi thấy cô hiền và dễ thương nên tôi mới nói chuyện này cho cô biết, nhưng cô Tan hãy nhỡ kỹ tuyệt đối không nói chuyện này ra ngoài. Vì nó sẽ ảnh hưởng tới Khoa và đặc biệt nếu để thầy hiệu trưởng biết được thì công việc giảng dạy của cô cũng sẽ kết thúc ngay lập tức".
Tan gật đầu nhìn cô Kamon nói:" Cô Kamon yên tâm, Tan sẽ không nói ra".
Cô thư ký Kamon bắt đầu kể lại sự việc phát hiện thi thể của nữ sinh Chin phía sau khuông viên Khoa, việc thẩm vấn của cảnh sát với từng giảng viên trong Khoa. Cho tới việc nữ sinh Janny bị sát hại trước đó, đa số các tình tiết này Tan đều đã nắm rõ từ bên phía cảnh sát, căn bản không có giúp ích gì được cho Tan.
Tan làm vẻ ngạc nhiên mà hỏi thêm cô thư ký Kamon:" Vậy cô Kamon có biết thêm gì về nữ sinh Chin đó có thù oán với các học sinh trong lớp hay có các mối quan hệ nào khác mà dẫn đến việc bị gϊếŧ không?".
Cô thư ký Kamon nói:" Tôi cũng không nghe rõ từ phía lớp thầy Sakdawarut chủ nhiệm, em nữ sinh ấy vốn là học sinh ưu tú trong lớp thầy Sakdawarut cùng với em Janny. Cả hai vừa mới đạt giải phát triển của Khoa năm rồi. Nếu nói về chuyện tình cảm thì tôi cũng không nắm rõ các nữ sinh đại học. Như cô Tan dạy tâm lý học cũng biết, tuổi trẻ thì luôn có các mối quan hệ mở rộng, huống hồ em Chin lại là học sinh ưu tú kèm với ngoại hình xinh đẹp nên chuyện em ấy có nhiều người thích thầm là lẽ đương nhiên. Còn với em Janny tuy ngoại hình không có nổi trội như Chin nhưng gia thế của em ấy cũng khiến nhiều bạn cùng lớp phải ganh tỵ, tính của Janny tuy ích nói nhưng cô bé không phải dạng cậy con nhà giàu có mà ức hϊếp bạn bè, cô bé khá nhút nhát là đằng khác. Tôi thật sự không hiểu tại sao hai em học sinh như vậy làm sao có thể thù oán được với ai mà dẫn đến việc bị gϊếŧ hại như vậy, tên hung thủ đó thật sự quá tàn ác". Cô Kamon càng nói lại càng trở nên xúc động, nước mắt cô cũng đã chảy xuống gò má.
Tan thấy vậy liền lấy khăn giấy trong cặp ra đưa cô thư ký mà an ủi, Tan nói:" Cô Kamon đừng khóc, Tan tin bên phía cảnh sát sẽ sớm tìm ra hung thủ để an ủi linh hồn của 2 em ấy".
Cô thư ký Kamon nhìn Tan gật đầu nói:" Ừ tôi cũng hi vọng như vậy, các giảng viên trong Khoa ai cũng hi vọng sẽ tìm được hung thủ để tránh không có em học sinh nào bị hại nữa, đặc biệt là thầy Sakdawarut".
Tan tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi:" Tại sao đặc biệt là thầy Sakdawarut?"
Cô thư ký Kamon nói:" Thầy ấy là chủ nhiệm lớp của 2 em ấy, ngày biết được việc 2 học trò ưu tú của mình bị gϊếŧ thầy ấy đã khóc rất nhiều. Trong những lúc 2 em ấy làm đề tài trong cuộc thi, thầy Sakdawarut là người giám sát hướng dẫn các em liên tục nên ích nhiều tình thầy trò cũng gắn bó. Chuyện 2 em Chin và Janny bị gϊếŧ là cú sốc to đối với thầy ấy".
Tan gật đầu tỏ vẻ đồng ý nhưng trong lòng Tan lại có suy nghĩ khác, có thể vì tiếp xúc gần với 2 nạn nhân lâu như vậy ích nhiều cũng sẽ biết về việc sinh hoạt của nạn nhân, cũng như sở thích cá nhân cũng mỗi em. Cộng thêm việc chiếc cúc áo trên ống tay áo của thầy bị mất đã đặt dấu chấm hỏi lớn trong Tan liệu thầy Sakdawarut có phải là sát thủ biếи ŧɦái trong vụ án này không?
Nói chuyện một lúc với cô Kamon xong Tan đi về, trên đường ra cổng trường để bắt tàu điện về trụ sở, thì tiếng chuông điện thoại reo
Reng Reng Reng (trên màn điện thoại hình hiện số lạ)
Tan bắt máy nghe:" Hello, bác sỹ Tan nghe?"
Bên phía đầu bên kia một giọng nói quen thuộc lên tiếng:" Chị Tan, em là Lin. Hiện tại chị có rãnh không? Em có việc gấp muốn gặp chị".
Tan nghe xong gương mặt tỏ vẻ ngờ vực, cô nghĩ mình thì có việc gì với Lin mà em ấy nói có việc gấp muốn gặp, suy nghĩ một lúc Tan cũng nói:" Ừ chị không có bận gì cả, hiện tại chị đang đứng trước cổng trường chuẩn bị về, nếu được thì chị đợi em ở đây".
Bên phía Lin nói:" Vậy chị Tan đứng đó đợi em một lát, em sẽ đến liền".
Tan kiếm băng ghế ngồi trong lúc đợi Lin, Tan gọi điện thoại cho sếp Kin để báo cáo tình hình hôm nay cho ông ấy biết.
Sếp Kin nghe máy:" Alo, cô Tan gọi có chuyện gì không?".
Tan đáp lời Sếp Kin nhanh chóng:" Sếp Kin, có thể tra thông tin người tên là Sakdawarut được không? và Tan cần sếp Kin điều người mời người này về trụ sở cảnh sát ngay lặp tức. Tan cần tài liệu của người này và chiếc áo người này đang mặc".
Sếp Kin trả lời lại Tan:" Tôi có thể giúp cô nhưng cô Tan phải giải thích cho tôi biết vì sao cô cần thông tin và hành động mời người về trụ sở như vậy không? chúng tôi cần lý do để mời họ về trụ sở?".
Tan thở dài rồi nói:" Tan nghi ngờ người này là hung thủ gϊếŧ 2 nạn nhân. Hôm nay, Tan dạy ngày đầu tiên đã gặp người này ở văn phòng Khoa. Vô tình Tan phát hiện trên ống tay áo người này mặc bị mất một cúc áo, trùng hợp thay gần xác nạn nhân Chin cũng tìm được loại cúc áo như vậy. Sếp Kin có thể lấy cớ người này là chủ nhiệm lớp của 2 nạn nhân mà mời về để phối hợp điều tra, trong lúc chờ đợi sếp Kin sắp xếp đồng nghiệp vô tình làm đổ cà phê lên áo để tên đó thay áo, nhưng nhớ đừng để nước dính vào cúc áo ở ống tay áo vì đó có thể là bằng chứng so sánh để bên đội kỹ thuật còn phân tích".
Sếp Kin bên phía đầu dây bên kia nói:" Được tôi sẽ làm như cô nói, hi vọng là suy luận của cô đúng. Bên đội thu thập hiện trường hôm nay vẫn còn ở trường đại học, tôi sẽ liên hệ với họ liền ngay lập tức. Hi vọng manh mối giầy và cúc áo có thể giúp chúng ta phá vụ này nhanh hơn dự định. Có kết quả gì tôi sẽ liên hệ với cô sau, cô Tan nên nhớ hiện tại cô chỉ là giảng viên trường Đại học, tốt nhất đừng có đi lại quanh trụ sở, tạm thời cô Tan cứ dạy rồi về hẳn nhà luôn".
Tan đáp lại sếp Kin:" Vâng! Tan nghe rõ." Nói xong Tan cúp máy. Được một lúc thì có bàn tay vỗ từ phía sau vai Tan khiến cô hơi giật mình, cô quay lại nhìn thì thấy cô bé Lin đang đứng phía sau mỉm cười nhìn cô hỏi:
"Em làm cho chị Tan giật mình sao?"
Tan cười nhạt nói:" Có một ích, em tới nãy giờ sao?".
Lin trả lời lại:" Không có, em vừa mới tới. Chị Tan đang nói chuyện điện thoại với ai vậy? Em thấy từ xa gương mặt chị nhìn có vẻ căng thẳng lắm?"
Tan lắc đầu nói:" Không có, chị đang nói chuyện với bác chị, ông ấy khá khó tính bảo chị khi nào rãnh thì ghé thăm ông ấy".
Cô bé Lin mỉm cười nói:" Vậy chị nên thu xếp thời gian rãnh mà thăm bác ấy đi, hay cuối tuần này cũng được, nếu chị sợ bác thì em có thể đi cùng với chị".
Tan mỉm cười lắc đầu nói:" Thôi, thôi cô bé, em lo việc học của mình đi; với ông bác chị khó tính là do chị hiện giờ chưa có ai dắt về cho bác xem mặt nên ông ấy cứ cầu nhầu chị miết. Chị không muốn bị nói hoài nên mới viện cớ việc bận. À mà em nói có chuyện gấp gì cần gặp chị?"
Lin bỗng sựng lại một nhịp, cô bé ngại ngùng nói:" Thật sự em không có việc gấp gì cả, chẵn qua em muốn mời chị bữa tối để cảm ơn chị chuyện lúc trước nhưng sợ chị Tan từ chối nên em mới kiếm cớ như vậy. Chị Tan cho em xin lỗi nhưng em thật sự muốn mời chị đi ăn". Cô bé Lin vừa nói vừa biều lộ gượng mặt cầu xin.
Tan nhìn gương mặt Lin lúc này khiến Tan cười thầm vì độ ngây thơ của cô bé, Tan quơ tay làm động tác ký giả trên trán Lin nói:" Bé xem em quá nghịch ngợm, có gì thì em nên nói thẳng với chị nhiều khi nó lại hợp lý hơn là kiếm cớ này cớ nọ. Nhiều lúc chị sẽ không có thuận theo cớ của người khác đâu nhé. Hôm nay xem như em may mắn vì chị không có bận gì nên chúng ta có thể đi ăn từ bây giờ".
Nói rồi Tan và Lin cùng đi ra hướng trạm tàu điện vào trung tâm Siam để ăn tối.