Lớp của Tan dạy nằm ở lầu 3 phòng 301, cô Fah đưa Tan lên lớp xong thì quay lại công việc của cô. Đứng trước giảng đường Tan nhìn xuống thấy có cả hơn 50 sinh viên đang nhìn chằm chằm vào mình, từng hồi trống liên hồi ở tim khiến Tan dường như muốn chạy khỏi giảng đường ngay lập tức. Ở thời điểm hiện tại, Tan có thể cảm nhận được tốc độ sản xuất adrenalin của cơ thể đang tăng cao hơn so với mức bình thường. Lòng bàn tay cô đã vả mồ hôi lành lạnh, Tan cảm giác như mình sắp mất dần hơi thở, hai mắt mờ dần, tròng mắt đảo qua lại nhìn xuống phía dưới giảng đường thấy các sinh viên đang thì thầm với nhau bàn tán:"Giảng viên bị sao vậy?"
"Cô ấy đứng cả buổi trên đó không nói gì cả".
"Giảng viên thực tập sao? Khoa làm việc không có chuyên nghiệp gì cả, sao dám mời cả một giảng viên thực tập dạy chúng ta vậy?"
"Cô ấy có phải giảng viên dạy bộ môn tâm lý không? Sao thấy cô ấy giống người bị tâm lý thì phải?".
Xung quanh Tan hiện tại bắt đầu chỉ còn tiếng xù xì to nhỏ, bọn họ đang nói về Tan. Âm thanh trong lớp bắt đầu ồn như trong hội chợ trung tâm thành phố. Tiếng ồn này đưa Tan nhớ đến ngày đầu tiên cô đi học, khi bước vào giảng đường đại học lúc đó Tan cũng bị khớp vì số lượng người trong giảng đường quá đông, nó làm cho người bị chứng tự kỷ như Tan cảm thấy rất sợ hãi và lo lắng; cả buổi ngồi học Tan không thể nghe được gì chỉ biết dùng tay mình vò vò balo để làm giảm bớt sự căng thẳng. Sau ngày đầu tiên đó Tan đã bị sốc phải nghỉ học cả tuần để lấy lại bình tĩnh, sự việc đó đã được giảng viên bộ môn là người thầy mà Tan kính trọng biết, ông ấy đã đích thân gặp Tan nói chuyện và hướng dẫn Tan cách kiểm soát bản thân, đánh lừa nỗi sợ tâm trí và đây cũng là lần đầu tiên Tan tiếp xúc với bộ môn tâm lý học.
Thình lình bên tai Tan nghe một âm thanh nhẹ nhàng quen thuộc nói:
"Em chào cô. Em là Linaraya Barrett hay còn gọi là Lin, cô có cần em hỗ trợ kết nối máy tính của cô với máy chiếu không?"
Nghe giọng nói của Lin cũng khiến Tan bình tĩnh trở lại, cô quay sang nhìn Lin thấy cô bé đang mỉm cười nhìn mình. Tan gật đầu nói:
"Ừ! Lin giúp chị kết nói máy tính, chị cảm ơn em". Nói xong Tan tiếp tục quay xuống giảng đường hít một hơi thật sâu rồi lên tiếng nói to:
"Chị chào cả lớp! Chị tên là Tan Suriphorn là bác sỹ chuyên khoa II chuyên ngành tâm lý học. Chị sẽ tạm thay thầy Danyl dạy lớp các bạn bộ môn Tâm lý học- Kinh tế. Bạn nào có thắc mắc hoặc chưa hiểu trong lúc chị giảng thì cứ đưa tay phát biểu, chị sẽ giảng lại phần đó. Lớp chúng ta sẽ học 6 buổi trong 2 tuần. Kết khúc môn này các bạn sẽ chia nhóm làm bài luận để lấy điểm thi kết thúc môn."
Tan dừng một lát rồi nói tiếp:" Chúng ta sẽ học 6 buổi trải đều theo 3 chương: Chương đầu sẽ là khái niệm ngành Tâm lý học. Chương 2 chúng ta sẽ vào nội dung Phân tích tâm lý của những hiện tượng cá nhân. Chương cuối sẽ Phân tích các hiện tượng tâm lý tập thể. Và mọi người chú ý những gì chúng ta đang học đều là liên quan đến lĩnh vực kinh tế hay nói cụ thể hơn bài này là Tâm lý học kinh doanh. Ở mỗi chương sau kết thúc chị sẽ đưa đề tài, các bạn sẽ chia nhóm và bắt đầu thảo luận vào 2 ngày cuối cùng của môn, chúng ta sẽ lấy điểm thuyết trình làm điểm thi kết thúc môn".
"Chị cảm ơn em Lin giúp chị kết nối máy, tiếp theo chúng ta hãy bắt đầu chương đầu tiên: Khái niệm ngành Tâm lý học."
Vì tối hôm trước Tan đã cố gắng soạn lại bài giảng từ phần tại liệu mà sếp Kin đưa, để tránh việc nhàm chán về nội dung bài học và dễ gây ngủ cho các sinh viên. Tan cũng tham khảo thêm phần tạo nội dung bài giảng sinh động trên mạng để áp dụng vào bài của mình. Cùng nhờ vậy mà cả giảng đường đều im lặng chăm chú hướng lên màn hình chiếu của vị bác sỹ chuyên khoa, hầu như ai cũng chăm chú lắng nghe và ghi chép đầy đủ.
Tan vừa giảng vừa quan sát cả lớp, theo dõi các bạn sinh viên xem có bạn nào lơ là trong lúc cô giảng hay không nhưng thật may mắn cả lớp đều chú tâm. Trong lòng Tan lúc này là vui sướиɠ tột độ vì cuối cùng Tan cũng có thể khắc khục chứng sợ hãi đám đông từ căn bệnh tự kỷ gây ra mà đạt được ước mơ lúc trước của mình là đứng trên giảng đường dạy học dù đó chỉ là vài ngày ngắn ngủi. Tan thầm nghĩ nếu người thầy mà cô kính trọng còn sống thấy được điều này chắc chắn thầy sẽ mỉm cười hài lòng.
Kết thúc ngày đầu giảng dạy thành công, tuy mở đầu có vẻ không thuận lợi mấy, Tan thu xếp máy tính chuẩn bị rời giảng đường thì cô bé Lin từ dưới bước lên bắt chuyện với Tan:
"Cô Tan có thể giảng lại phần vận dụng các phương pháp nghiên cứu tâm lý con người trong quản trị kinh doanh cho em được không? Em vẫn chưa hiểu lắm về cách vận dụng 8 phương pháp: Quan sát, thực nghiệm tự nhiên, phương pháp đàm thoại, phương pháp dùng bản câu hỏi, phương pháp trắc nghiệm hay test, phương pháp xạ ảnh, phương pháp nghiên cứu tiểu sử cá nhân và phương pháp trắc lượng xã hội. Mặc dù tùy vào từng hoạt động kinh doanh và từng khách hàng mà áp dụng các phương pháp với mục đích khác nhau, nhưng nếu như mình không xác định được đúng phương pháp từ đầu thì nó ảnh hưởng gì đến thực tế kinh doanh của công ty hay không? và nếu ảnh hưởng thì chúng ta làm sao có thể điều chỉnh lại nó?".
Câu hỏi của Lin đã khiến Tan ngưng hành động dọn lại đồ một chút, Tan ngước lên nhìn cô bé Lin vẫn cặp mắt long lanh nhìn mình đợi câu trả lời. Tan gật đầu nói:
"Câu hỏi của em rất là chuyên sâu, thật sự hiện tại vẫn chưa có các nhà kinh doanh nào có thể lựa chọn chính xác các phương pháp ngay từ đầu để phân tích thị yếu của khách hàng, nên họ sẽ tiến hành chiến lược đánh giá và khảo sát đồng thời một vài phương pháp cùng một lúc. Tùy vào loại mô hình kinh doanh của công ty đó là gì mà họ sẽ chọn lọc 2 đến 3 phương pháp cho là tối ưu để đánh giá như vậy sẽ giảm việc mất thời gian cũng như hiệu quả trong chiến lược kinh doanh. Nếu em vẫn chưa hiểu chị sẽ cho em số line, em có thể hỏi chị sau về bài giảng. Hiện tại chúng ta không có giờ để nói thêm nữa, em chuẩn bị vào tiết mới đi".
Nói rồi Tan ghi số của mình vào giấy note đưa cho Lin xong thì xuống văn phòng khoa điểm danh. Khi bước vào văn phòng khoa Tan thấy mọi người ở đây khá bận bịu với công việc, Tan lại gần một giảng viên đang ngồi sát cửa hỏi:
"Chào thầy! Xin cho Tan hỏi nơi điểm danh giảng viên ở bàn nào vậy?"
Giảng viên đang ngồi ghi chép giáo án khi nghe Tan hỏi ông ấy đã dừng công việc lại ngước lên nhìn Tan nói:
"Cô đây có phải là giảng viên được sắp xếp thế thầy Danyl không?"
Tan nhìn gương mặt của người thầy đứng trước mình khá quen, hình như cô đã thấy ở đâu rồi mà cô chưa nhớ ra, Tan gật đầu đáp:"Phải thầy! Tôi chính là Tan Suriphorn giảng viên dạy thế thầy Danyl bộ môn tâm lý học kinh tế. Còn thầy đây là?".
Giảng viên nam đứng lên đưa tay ra chào hỏi Tan:"À à! Thì ra là bác sỹ Tan. Tôi là Sakdawarut, giảng viên bộ môn kinh tế môi trường. Bác sỹ Tan lại bàn phía tay trái gần cửa sổ điểm danh, người ngồi bàn đó tên là Kamonsiri là thư ký trong Khoa, bác sỹ Tan có thắc mắc gì về thời khóa biểu lịch học hay về nội quy của Khoa cứ lại hỏi cô ấy." Vừa nói tay thầy Sakdawarut chỉ về phía cửa sổ.
Tan nhìn theo hướng tay vô tình phát hiện một cúc áo trên tay áo vest của thầy Sakdawarut bị bung ra, mà thật trùng hợp màu cúc áo lại giống với cúc áo nằm chung với thi thể. Bỗng Tan chợt nhớ đến tấm hình chụp trên website của Khoa, nạn nhân Janny chụp chung với 3 giảng viên của Khoa trong số họ là thầy Sakdawarut. Sự trùng hợp này làm Tan nghi hoặc có thể thầy Sakdawarut là đối tượng tình nghi đã sát hại 2 nữ sinh của khoa. Nhưng để khẳng định điều này Tan cần tìm thêm bằng chứng cụ thể về thầy Sakdawarut có dùng kem dưỡng tự nhiên hay không? Tan thầm nghĩ có lẽ ngày bắt được hung thủ sẽ sớm hơn dự định của Tan và sếp Kin. Đang nói chuyện thì đội tra án của sếp Kin đi vào, bọn họ đã có lệnh khám xét toàn Khoa để tìm ra hiện trường gây án của nạn nhân Chin, do chiều qua cậu Kun đã báo cáo lại khám nghiệm cho sếp Kin.
Vì không muốn chạm mặt các đồng nghiệp Tan sau khi điểm danh xong thì nhanh chóng rời khỏi Khoa, cô đã lén đi vòng phía sau khuông viên Khoa nơi phát hiện thi thể để kiểm tra lại lần nữa. Tan cẩn thận quan sát từ hướng tòa nhà tới vị trí Tan đứng để hình dung cách thức hung thủ di chuyển xác nữ sinh ra ngoài Khoa. Từ Khoa tới khu này chỉ có duy nhất một lối mòn lót đá đi được chính là lối Tan đi, nhưng với việc vác thi thể đi theo đường này khá nguy hiểm, hắn ta sẽ bị phát hiện. Tan chợt nhớ tới lời khai của chị dọn dẹp Khoa nói rằng:" Tôi có nghe tiếng động trong bụi cỏ, tôi lên tiếng hỏi thì không ai trả lời nên tôi nghĩ nó chỉ là tiếng động của mèo hoang".
Tan bước chân đi vào rậm cỏ cao bằng vai mình, cô khom người vừa đi vừa quan sát; vì là đường đất nên khá ẩm ướt và trơn trượt, đi tới khúc gần lối mòn lên sảnh của Khoa Tan phát hiện ra dấu chân giầy còn lưu lại khá rõ đường vân trên nền đất, từ dấu vết in sâu này có thể là bằng chứng quan trong để bắt hung thủ. Tan nhanh chóng gọi sếp Kin để ông ấy điều người xuống thu thập mẫu chứng, còn Tan thì nhanh chóng lên lại văn phòng Khoa quan sát lần nữa những con người ở đó.