Khiến Anh Hãm Sâu

Chương 43

----

Tần Thịnh đặt ly nước xuống, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.

Tống Nam Chi nhìn Tần Thịnh, thấy trên người anh mặc quần áo khá chỉnh tề, không nhịn được hỏi: "Anh định ra ngoài sao?"

Cô không muốn làm chậm trễ chính sự của Tần Thịnh:

"Anh đi làm việc của anh đi, không cần lo cho tôi."

"Chờ bác sĩ tới rồi nói sau."

Tống Nam Chi không nhịn được nhìn chằm chằm Tần Thịnh, nhưng cơ thể cô có chút không thoải mái, không được bao lâu đã mê man ngủ thϊếp đi.

Hai mươi phút sau bác sĩ tới nơi, ông đo nhiệt độ cơ thể cho cô trước, sau đó làm kiểm tra sơ bộ, cuối cùng kết luận: "Không có vấn đề gì, chỉ hơi sốt nhẹ, tôi kê cho cô ấy một đơn thuốc, uống xong là sẽ khỏe nhanh thôi."

Bác sĩ vừa nói vừa thu ống nghe lại, Tần Thịnh ngồi bên cạnh hỏi thêm: "Có gì cần chú ý không?"

"Chủ yếu là ăn uống, phải ăn thanh đạm một chút, ngàn vạn lần đừng uống rượu, đừng thức khuya, mặc dù vào dịp năm mới này khó tránh khỏi phải tham gia các bữa tiệc, nhưng vẫn phải chú ý một chút."

Nói tới đây, bác sĩ lại nghĩ tới một chuyện, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Thịnh, uyển chuyển nói: "Còn có một chuyện, hai ngày này nhất định phải tránh chuyện giường chiếu, cô ấy cần phải nghỉ ngơi nhiều."

Tần Thịnh nghe vậy thì chỉ nhìn bác sĩ, không nói gì.

Tống Nam Chi không khỏi sửng sốt một chút, cô theo bản năng nhìn về phía Tần Thịnh, ai ngờ Tần Thịnh cũng đang nhìn về phía cô, ánh mắt hai người giao nhau, nhịp tim Tống Nam Chi bất giác tăng tốc, hai má cũng dần nóng lên, cô chột dạ di dời tầm mắt, lấy điện thoại di động từ dưới gối ra chơi.

Tần Thịnh nghe bác sĩ dặn dò xong những việc cần chú ý, sau khi tiễn người đi, trở về thấy Tống Nam Chi còn đang nằm trên sô pha nghịch điện thoại: "Đầu không đau nữa?"

"Đau".

Lúc này cô mới để điện thoại xuống, nhìn Tần Thịnh: "Không phải anh muốn ra ngoài sao, anh đi làm việc đi, tôi ở nhà một mình không sao cả."

Tần Thịnh đi tới, ngồi xuống bên cạnh Tống Nam Chi, mở hộp thuốc bác sĩ kê ra, xem xem lựa lựa: "Ngồi dậy uống thuốc trước đi."

Tống Nam Chi ngoan ngoãn ngồi dậy, Tần Thịnh vừa giúp cô lấy thuốc ra vừa nói: "Buổi trưa tôi có một buổi xã giao, không biết khi nào trở về, lát nữa tôi đưa em đến nhà cũ trước."

Tống Nam Chi bất giác hỏi:

"Tại sao phải đến nhà cũ? Tôi có thể tự ở nhà một mình được."

Tần Thịnh nhìn về phía cô: "Vậy bữa trưa em ăn thế nào?"

"Gọi đồ ăn bên ngoài."

"Ngày đầu năm mới, ai sẽ giao đồ ăn cho em?"

"Cùng lắm thì tôi tự làm".

Tống Nam Chi uống thuốc xong, cô đưa ly nước lại cho Tần Thịnh rồi kéo chăn nằm xuống sô pha, nhắm mắt lại nói: "Tôi ngủ đây, anh đi nhớ khoá cửa."