----
Chu Việt nghe vậy, cười trêu chọc: "Cậu mà cũng biết xót vợ sao?"
Tần Thịnh mặc kệ anh ta, đi thẳng vào trong.
Quán bar vào dịp Tết vẫn hoạt động như ngày bình thường, hôm nay ông chủ Chu Việt đã đặc biệt để lại phòng riêng ở lầu hai cho bạn bè tụ họp. Vừa vào quán bar, Tần Thịnh đã nhìn thấy Tống Nam Chi đang đứng ở cạnh cửa chờ anh, anh khẽ nhìn cô một cái: "Sao không đi nữa?"
Tống Nam Chi mặc một chiếc áo khoác màu đen, đội mũ lưỡi trai màu đen, tuy rằng nhìn từ xa có thể nhìn ra đây là một mỹ nữ, nhưng sẽ không dễ dàng nhận ra cô là ai.
Tống Nam Chi nở nụ cười, nhìn Tần Thịnh nói: "Tôi không biết bọn họ ở lầu mấy."
Chu Việt ở bên cạnh cười nói: "Lầu hai, chẳng phải chỉ cần hỏi anh một tiếng là sẽ biết sao?"
Tống Nam Chi cười cười, nhưng vẫn không hỏi, dứt khoát đi theo Tần Thịnh lên lầu.
Lên lầu hai, vừa vào phòng Tống Nam Chi liền tìm đến Lâm Yên.
Trong phòng cũng không nhiều người lắm, ngoại trừ Tống Nam Chi và Lâm Yên, còn có bốn người đàn ông, đều là bạn bè trong giới của Tần Thịnh, Tống Nam Chi đều đã từng gặp trong hôn lễ.
Bởi vì hôm nay là giao thừa mừng năm mới, mọi người đến đây không phải để bàn công việc, Chu Việt bảo nhân viên mang rượu vào, sau đó lại lấy ra một bộ bài poker.
Tống Nam Chi không giỏi chơi mạt chược, nhưng chơi poker thì được, bọn họ cũng không cược tiền, mà để cho người thua cuộc chơi trò thật hay thách.
Hôm nay Tống Nam Chi khá may mắn, từ nãy đến giờ chưa thua một ván nào, theo quy tắc thì người thắng cuộc sẽ được hỏi người thua cuộc, nhưng những vấn đề cô hỏi ra đều rất trẻ con, không phải hỏi mối tình đầu là năm bao nhiêu tuổi, thì chính là hỏi người ta đã từng có mấy người bạn gái.
Lần này đến lượt cô thua, Chu Việt cười hả hê: "Mãi mới thấy em thua."
Nói xong lại hỏi Tống Nam Chi: "thật hay thách?"
Tống Nam Chi nghĩ đến chuyện lúc nãy Chu Việt thắng, anh ta hỏi Phó Thành hôm nay mặc qυầи ɭóŧ màu gì, cô sợ Chu Việt cũng hỏi mình vấn đề này,nên đành chọn: “Thách."
Chu Việt chậc một tiếng, nhếch môi cười: "Thách cơ à!"
Anh nhìn Tống Nam Chi, nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó lại cười:
"Vậy em hôn Tần Thịnh một cái là được rồi."
Tần Thịnh nghe vậy, anh ngước mắt nhìn Chu Việt, trong ánh mắt mang theo vài phần cảnh cáo.
Chu Việt làm như không thấy, hối thúc Tống Nam Chi: "Nam Chi, thế nào? Chuyện này rất đơn giản phải không?"
Tống Nam Chi mím môi, cô ngược lại không có vấn đề gì, không phải chỉ là hôn một cái thôi sao, nhưng cô sợ Tần Thịnh không thích, theo bản năng quay đầu lại nhìn anh.
Tần Thịnh cũng nhìn cô, trong ánh mắt có chút thâm trầm, nhưng lại không nói gì.