Khiến Anh Hãm Sâu

Chương 36

----

Lúc này cây hoa lửa trong tay cô đã cháy hết, cô quay trở lại xe lấy thêm một cây rồi chạy đến trước mặt Tần Thịnh, ngồi xuống bậc thang thấp hơn anh: "Anh châm lửa giúp tôi đi."

Tần Thịnh lại chậc một tiếng: "Hôm nay tôi đến đây chỉ để đốt lửa cho em thôi à?"

Mặc dù ngoài miệng tỏ vẻ rất khó chịu, nhưng anh vẫn giúp cô châm lửa, động tác còn vô cùng tự nhiên, không hề có chút nào giống như đang bị ép.

Bởi vì cách nhau quá gần, Tống Nam Chi thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi gỗ trầm thoang thoảng từ cơ thể anh, cô bất giác nhìn chằm chằm anh, tầm mắt rơi vào trên hàng mi vừa dày vừa dài kia, dần dần chuyển xuống chiếc mũi cao thẳng tắp, cuối cùng là đến đôi môi hồng hào căng mọng. Thật tuấn tú!

Cô chỉ lo mải mê nhìn anh mà quên luôn cả cây hoa lửa đang cháy trong tay.

Đúng vào lúc này Tần Thịnh cũng quay sang nhìn cô, hai người cách nhau rất gần, bầu không khí có chút mập mờ.

Tống Nam Chi bất giác nín thở, Tần Thịnh nhìn cô thật lâu, cuối cùng mới nhỏ giọng nói: "Nhìn gì vậy?"

Giọng nói trầm thấp của anh lọt vào tai Tống Nam Chi, hai tai cô trong thoáng chốc đỏ lên, bối rối dời tầm mắt, nói: "Không có gì."

Bắn pháo hoa xong, Tống Nam Chi và Tần Thịnh lái xe đến thị trấn cổ Bình Trạch.

Mặc dù đã qua mười hai giờ, nhưng cô vẫn còn rất hưng phấn, cô tựa người vào cửa sổ nhìn các loại pháo hoa đủ mọi màu sắc vẫn đang không ngừng tỏa sáng trên bầu trời đêm.

Tần Thịnh bất giác hỏi cô: "Không lạnh sao?"

Giờ phút này tâm trạng Tống Nam Chi đang rất tốt, cô vui vẻ trả lời:

"Không lạnh."

Tần Thịnh liếc mắt nhìn kính chiếu hậu phía trên, nhìn thấy đôi gò má trắng nõn của Tống Nam Chi hơi ửng đỏ, anh nhẹ nhàng đưa tay điều chỉnh nhiệt độ trong xe lên thêm hai độ: "Đừng để bị cảm."

"Tôi biết rồi." Tống Nam Chi lại dựa vào cửa sổ nhìn một lúc, mãi cho đến khi bất chợt có một trận gió lạnh thấu xương thổi tới, lạnh đến mức toàn thân cô cũng phải run lên, lúc này Tống Nam Chi mới chịu đóng cửa sổ lại.

Tần Thịnh để ý lên tiếng hỏi:

"Lạnh à?"

Tống Nam Chi ừ một tiếng, cô nghiêng đầu nhìn Tần Thịnh, vốn định hỏi anh xem còn bao lâu nữa mới đến, vậy mà khi tầm mắt rơi vào khuôn mặt anh tuấn kia thì có chút không tự chủ được mà ngắm nhìn anh thêm một hồi lâu nữa, miệng cũng khẽ hé mở, hoàn toàn quên mất mình muốn hỏi cái gì…

Tống Nam Chi giật mình tự chủ, có chút bối rối, vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng di dời điểm gây chú ý.