----
Tɧẩʍ ɖυật Thư còn muốn tiếp tục nói gì đó thì Lâm Yên nhìn sang, mất hứng nói:
"Tôi nói này, hai người các anh có thể đừng ở trên bàn ăn nói chuyện công việc hay không?"
Tɧẩʍ ɖυật Thư nổi tiếng sủng lão bà, thấy lão bà mất hứng đành phải nuốt lời đã tới cổ họng trở về, nói với Tần Thịnh: "Tối nay nói sau."
Tần Thịnh không có biểu cảm gì.
Ánh mắt anh rơi vào trên người Chu Khải đang gắp thức ăn cho Tống Nam Chi, không biết giờ phút này anh đang suy nghĩ gì.
Sinh nhật Lâm Yên kéo dài tới buổi tối, buổi chiều đánh bài, buổi tối ăn cơm tối xong lại đến quán bar uống rượu.
Gần đây tâm tình Tống Nam Chi không tốt, hiếm khi ra ngoài chơi nên cùng với Lâm Yên uống rất nhiều rượu, thổ lộ hết ủy khuất trong lòng mấy tháng qua, còn khóc một lúc.
Buổi tối người tới uống rượu không nhiều, đều là bạn bè thân thiết của Lâm Yên và Tɧẩʍ ɖυật Thư, Tống Nam Chi đột nhiên khóc ở quầy ba dẫn tới tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.
Tần Thịnh và Tɧẩʍ ɖυật Thư ngồi trên sô pha cách đó không xa hút thuốc, thấy Tống Nam Chi khóc, anh bỗng nhíu mày.
Tɧẩʍ ɖυật Thư nói: "Đó là Tống Nam Chi, bạn thân của Lâm Yên, gần đây bị mẹ cô ấy bắt ngừng công việc, ép ở nhà xem mắt, phỏng chừng rất khó chịu."
Anh vừa dứt lời thì Chu Khải đang nói chuyện với bạn đột nhiên sải bước đi về phía Tống Nam Chi.
Anh ấy đưa tay vỗ vai Tống Nam Chi, cúi đầu nói gì đó với cô, nhưng Tống Nam Chi vẫn ghé vào quầy bar khóc, Chu Khải vỗ vỗ lưng Tống Nam Chi an ủi cô.
Một lát sau Tống Nam Chi cũng ngừng khóc, Chu Khải nói gì đó với cô, cô gật đầu, quay đầu ôm Lâm Yên, sau đó đứng dậy theo Chu Khải ra ngoài.
Cô uống không ít rượu nên bước chân hơi xiêu vẹo, Chu Khải sợ cô ngã sấp nên đưa tay phải ôm lấy bả vai, đỡ cô ra ngoài.
Trong ánh sáng lờ mờ, Tần Thịnh mặc một bộ âu phục màu đen cấm dục, thân thể như hòa làm một với bóng đêm, ánh mắt của anh dừng lại trên bóng lưng thân mật của Chu Khải và Tống Nam Chi, ánh mắt thâm sâu trở nên nguy hiểm.
Cho đến khi bóng dáng hai người biến mất trong tầm mắt anh mới ấn tàn thuốc trong tay vào gạt tàn.