Chị Ơi, Em Xin Lỗi!

Chương 3

Yên Nam bình tĩnh nói: “Không có lương.”

Kiều Nhạc nhe răng:

"Những nhà tư bản xấu xa không xứng đáng được trả lương."

Ánh nắng ngoài cửa sổ đã chuyển từ chói chang sang dịu nhẹ, ánh nắng xiên về phía Tây dần dần kéo dài cái bóng của tòa nhà, con đường nhựa bị chia thành từng mảng sáng tối đan xen với nhau

Hôm nay là ngày đầu tiên nhập học đại học, Thư Vân cơm nước xong liền trở lại ký túc xá, cô lấy ra mấy hộp bánh quy mang đến từ nhà rồi lần lượt chia cho các bạn cùng phòng mới.

Thư Vân: “Tuy rằng tớ có nhét miếng chống ẩm rồi nhưng cũng không biết có bị ẩm mốc hay không nữa?”

Bạn cùng phòng Hướng Duyệt cắn một miếng, sau đó liền vô cùng kinh ngạc lên tiếng:

"Wow, bánh này ngon quá, cậu thực sự tự làm nó à?"

Thư Vân mỉm cười gật đầu.

Phạm Thi Thi ở giường bên cạnh còn chưa ăn tối, cô ấy một hơi ăn hết một hộp bánh quy, ăn xong còn tỏ vẻ đầy hài lòng xoa xoa bụng, rồi hào hứng kể lại chuyện hôm nay đã nhìn thấy ở văn phòng giáo viên hướng dẫn:

“Tớ nghe giáo viên hướng dẫn nói năm nay trong khoa chúng ta có một học sinh có thành tích thi đứng top 10 toàn tỉnh, hơn nữa còn là top 10 ở một tỉnh ven biển...... hình như là tỉnh H thì phải.”

Mặc dù Đại học Ninh Châu được xếp ở vị trí đầu tiên trong số 985 trường đại học, nhưng thứ hạng của trường trong nước chỉ dao động trong khoảng từ 5 tới 10, những học sinh có thành tích thi đại học nằm trong top 200 ở mỗi tỉnh đều bị những trường nằm trong top 2 hoặc đại học Hồng Kông săn lùng hết, làm gì có ai có thành tích nằm trong top 10 của tỉnh lại lựa chọn vào đại học Ninh Châu.

Hướng Duyệt còn đang thích thú thưởng thức vị ngọt của bánh quy, nghe đến đây trong đầu cô ấy chợt lóe lên một tia chớp, cô ấy mở to mắt nhìn về phía Thư Vân ở giường bên cạnh:

"Thư Vân, hình như cậu đến từ tỉnh H phải không?"

"Ừm."

Ánh mắt của ba người còn lại trong phòng đều lập tức tập trung vào khuôn mặt cô.

Buổi sáng lúc bọn họ mới đến ký túc xá, bởi vì vẻ ngoài không có điểm nào để chê của Thư Vân, bọn họ còn tưởng rằng bọn họ ở chung ký túc xá với một cô sinh viên của một trường nghệ thuật nào đó.

Phạm Thi Thi không khỏi hối hận vì mình đã ăn bánh quy quá nhanh, cô ấy thận trọng hỏi:

“Thư Vân, thành tích của cậu xếp hạng bao nhiêu ở tỉnh vậy?”

Thư Vân: “Tớ cũng không nhớ rõ nữa.”

Hướng Duyệt nhanh chóng “bay thẳng” đến trước mặt cô, cô ấy nhiệt tình cầm tay cô: “Ước chừng cũng được.”

Thư Vân thở dài, khóe môi cô nhếch lên thành một vòng cung bất lực:

"Hình như… hình như là thứ mười?"

Hướng Duyệt: "Trời ạ, cậu có biết thành tích của tớ xếp thứ mấy trong tỉnh không? Trùng hợp gấp một trăm lần cậu."

Bạn bè lần đầu gặp nhau luôn có vô số chuyện để nói, trong lúc đang trò chuyện sôi nổi, điện thoại của Thư Vân đột nhiên reo lên, cô liền đưa tay lấy điện thoại rồi đi ra ban công nghe máy.

Đầu bên kia điện thoại là bố cô, ông Thư Bằng.

Khi Thư Vân lên năm tuổi, bố cô vì tiểu tam bên ngoài nên đã ly hôn với mẹ cô, Thư Vân chọn theo mẹ.

Trước khi trưởng thành, mỗi tháng Thư Vân đều đến nhà bố cô ở một thời gian bởi vì giao ước giữa bố và mẹ. Trong mắt Thư Bằng, cô vẫn là một cô con gái dịu dàng hiểu chuyện, ngoan ngoãn hiếu thuận, thậm chí còn cư xử vô cùng lễ độ với người mẹ kế là Hứa Mỹ Lâm.

Hứa Mỹ Lâm có một cô con gái lớn hơn Thư Vân một tuổi, xem như là chị kế của Thư Vân, tên là Tống Du, hiện đang theo học tại khoa kinh doanh của Đại học Ninh Châu.

Trong điện thoại, giọng điệu của Thư Bằng tràn đầy ân cần:

"Vân Vân, nếu ở trường mới có trục trặc gì thì cứ nói với chị con, bố đã dặn dò con bé để ý tới con rồi. À đúng rồi, con ăn tối chưa?"

Thư Vân đang định nói mình đã ăn cơm rồi, nhưng Thư Bằng đã nhanh chóng nói luôn câu tiếp theo

“Để bố bảo Tống Du dẫn con ra ngoài ăn chút gì đó ngon ngon, con bé nói đối diện trường học có một nhà hàng Ý ăn rất ngon, tối nay hai đứa cũng có cơ hội ngồi nói chuyện tâm sự với nhau vài câu, chắc con bé sẽ sớm gọi điện cho con đó!”

Thư Vân cầm điện thoại trên tay, khóe miệng cô khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ.

Bởi vì nếu muốn truyền đạt ra thanh âm ôn nhu mang theo ý cười thì chỉ khi nào chính chủ thật sự có biểu cảm như thế thì mới thể hiện ra được.

Ánh mắt cô liền rơi vào cây sung cao tươi tốt ngoài ban công, đôi mắt hoa đào nhìn như đang mỉm cười nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng, không hề có một tia ấm áp.

"Dạ, trùng hợp con vẫn chưa ăn cơm, có dịp thì phải đi trải nghiệm cho biết chứ."