Mùi máu tươi nồng nặc xộc vào xoang mũi.
Mọi người trông thấy thi thể của Từ Bảo Liên, toàn bộ phòng khách lặng ngắt như tờ.
Thi thể là do Liễu Độ phát hiện.
Hai giờ rưỡi anh ta thức dậy đi tiểu đêm, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy sườn mặt cứng ngắc dính đầy vết máu của Từ Bảo Liên gần trong gang tấc, lập tức kêu lên thảm thiết, đánh thức tất cả mọi người.
Phương Tác Ưng lạnh lùng nói: “Không phải hai người gác đều cùng Từ Bảo Liên à? Sao bà ta chết rồi mà hai người không có chút cảm giác nào?”
Sắc mặt Lâm Bá Văn đỏ lên, tiếng nói hệt như muỗi vo ve: “Tôi và Duyệt Nhi đều ngủ thϊếp đi...”
“Ngủ thϊếp đi?” Phương Tác Ưng bị chọc cho giận quá hóa cười: “Sao hai người không trực tiếp ngủ đến chết luôn đi?”
Còn có mặt mũi nói ra những lời này.
“...” Lâm Bá Văn cúi đầu xuống, không còn lời nào để nói.
Điền Duyệt Nhi trong ngực anh ta đang run lẩy bẩy, khi cô ta tỉnh dậy, một cánh tay của Từ Bảo Liên đặt lên trên người cô ta, máu chảy lên trên người cô ta.
Tanh hôi, sền sệt, dòng máu đỏ sậm lan tràn trên quần áo của cô ta, giống như oán niệm không cam lòng của Từ Bảo Liên vẫn còn sót lại nơi đây, muốn kéo theo cô ta xuống địa ngục.
Điền Duyệt Nhi gần như sụp đổ.
“Tôi không cố ý...” Cô ta run giọng nói.
Khi đó cô ta chỉ là buồn ngủ quá, cô ta không ngờ sẽ hại chết Từ Bảo Liên...
Phương Tác Ưng không để ý tới cô ta.
Có lẽ là ra tay quá mức vội vàng, lần này hung thủ để lại dấu chân, dấu chân kéo dài đến tận cửa lớn, xem ra nó chạy vào trong núi rừng.
Trong núi rừng vừa có mưa không lâu, mặt đất lầy lội, có thể lần theo dấu vết.
Đương nhiên, cũng có thể là bẫy rập hung thủ cố ý để lại, nhưng Phương Tác Ưng tin tưởng thực lực của mình, trực tiếp lần theo dấu chân đuổi theo, Vương Hưng theo sát phía sau, trong phòng khách chỉ còn lại mấy người Hạ Chí.
Chu Lộ Lộ lặng lẽ rời xa hai người Điền Duyệt Nhi, cô ta cũng không muốn ở cùng một chỗ với hai người hại chết đồng đội này.
Điền Duyệt Nhi nhìn thấy động tác của cô ta, vừa tức tối vừa sốt ruột, kéo Lâm Bá Văn đi ra ngoài: “Đi —— chúng ta cũng đi bắt hung thủ!”
Hai người cũng chạy ra ngoài.
Hạ Chí chậm rãi đi đến trước mặt Từ Bảo Liên.
Hai mắt bà ta trợn tròn, dường như thấy được thứ gì đó khó mà tin nổi, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và sợ hãi.
Tình trạng chết giống như Dư Thanh, cũng là l*иg ngực bị xé toạc, nội tạng bị lấy đi, khác biệt chính là Dư Thanh bị gϊếŧ trong lúc ngủ mơ, mà bà ta thì chết trong tỉnh táo.
Chắc chắn là tốc độ của hung thủ rất nhanh, nhanh đến độ bà ta không kịp phát ra tiếng hét, cũng không kịp giãy giụa phản kháng —— trên người bà ta chỉ có một vết thương trước ngực, một đòn trí mạng.
Hạ Chí phát hiện tay phải của bà ta khép lại, dường như đang nắm chặt thứ gì, cậu nhẹ nhàng cạy mở tay bà ta ra, một sợi tóc đen bóng mềm mượt đang lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay bà ta.
Lại là tóc?
Lúc này, chị Liễu đi ra từ trong phòng, bà ta mặc đồ ngủ, vẫn còn buồn ngủ, trên đầu không đội khăn trùm đầu, mái tóc dài đen bóng rủ xuống vai.
...
Chị Liễu, Yến phu nhân, Đàm Đa Đa.
Hạ Chí ghi lại tên ba người này vào ghi chú trên điện thoại.
Bọn họ đều có ‘đặc điểm’ của hung thủ —— tóc dài thẳng màu đen.
Nhưng nếu như hung thủ là một trong ba người bọn họ, vậy động cơ gϊếŧ người là cái gì?
Hạ Chí thở dài thườn thượt, cậu nói với Dịch Vân Kình: “Nếu như có nhiều manh mối hơn thì tốt rồi.”
Manh mối bây giờ vẫn còn quá ít.
Nhiều manh mối hơn?
Dịch Vân Kình nhìn vẻ mặt buồn rầu suy nghĩ của cậu, như có điều suy nghĩ.
Đúng lúc, anh cũng cảm thấy tiến độ hiện giờ quá chậm.
Anh đứng lên nói: “Anh vào nhà vệ sinh chút.”
“Em đi cùng anh.” Hạ Chí vội vàng đứng dậy.
Cũng không thể để bạn trai một mình được, hơn nữa bạn trai còn không nhìn thấy, lỡ như trượt chân trong nhà vệ sinh, nguy hiểm tính mạng thì phải làm sao bây giờ.
Cậu đúng là từng giây từng phút quan tâm đến bạn trai mà.
Hạ Chí lặng lẽ thở dài một hơi.
Cậu đút di động vào túi, đợi bạn trai đi vệ sinh xong, lúc trở về, Dịch Vân Kình bỗng dừng bước.