Hạ Chí dạo quanh thư phòng một vòng.
Bày biện trong thư phòng của Đoàn Nhất Châu rất bình thường, có một giá sách, một tủ đồ sưu tầm, trong giá sách đa phần là sách, tạp chí và một số báo giấy về cây trồng.
Hạ Chí lấy một cuốn ra, đập vào tầm mắt là một tiêu đề nổi trội —— [Chấn động giới sinh vật học: Người trẻ tuổi phát hiện ra loài dương xỉ mới, cung cấp lý luận mới cho hệ thống sinh vật!]
‘Người trẻ tuổi’ trong báo trông rất quen, đúng là Đoàn Nhất Châu mà cậu vừa nhìn thấy trong bức ảnh.
Điền Duyệt Nhi thấy cậu xem say mê, còn tưởng cậu tìm được đầu mối mới, liếc mắt một cái, một loạt thuật ngữ khiến cô ta choáng váng, vội vàng dời đi: Không phải chỉ là một mẩu tin thôi sao? Có gì đáng xem đâu chứ?
Thứ Hạ Chí nhìn không phải thuật ngữ, mà là câu chuyện của Đoàn Nhất Châu, nói về quá trình anh ta phát hiện ra loài dương xỉ kiểu mới.
Một câu khái quát, chính là may mắn.
Những nhà sinh vật học khác khổ cực nghiên cứu mấy chục năm, có lẽ cũng không đạt được tiến triển mang tính thực chất nào, mà Đoàn Nhất Châu chỉ thu thập tiêu bản ở ngọn núi phía sau ngôi nhà cũ của mình, đã dễ dàng phát hiện ra thực vật kiểu mới gây chấn động giới sinh vật học, chỉ có thể nói là anh ta quá mức may mắn.
Chưa kể, Đoàn Nhất Châu còn là một người yêu thích nghiệp dư, anh ta từng kể rằng mình bị rất nhiều giáo viên đả kích, nói anh ta không có thiên phú, nhưng chẳng phải vận may cũng là một phần của thực lực hay sao?
Phỏng vấn được tiến hành trong thư phòng, chụp ảnh cũng ở trong thư phòng, Đoàn Nhất Châu ngồi trước bàn sách, nụ cười rực rỡ.
Hạ Chí giơ tờ báo lên, tiến hành so sánh... ừm, lúc ấy Đoàn Nhất Châu ngồi ở vị trí này.
Phía sau anh ta là tủ sưu tầm, bày một số tiêu bản thực vật, bình hoa cổ, vật trang trí điêu khắc... đều đồng nhất với bức ảnh.
Ngày đưa tin là một tuần trước khi Đoàn Nhất Châu xảy ra chuyện, sau khi Đoàn Nhất Châu xảy ra chuyện, dường như đồ sưu tầm của anh ta không bị xê dịch... đợi đã.
Ánh mắt Hạ Chí rơi xuống sau vai phải của Đoàn Nhất Châu, bây giờ nơi đó đặt một chiếc bình sứ Thanh Hoa, nhưng trong bức ảnh, dường như nơi đó... là một bức tượng Thần?
Tượng Thần bị che chắn quá nửa, chỉ lộ ra một cái đầu, bình thường tượng Thần đều trang nghiêm thánh khiết, nhưng nó lại có vẻ mặt tà ác, ngũ quan dữ tợn, càng nhìn càng cảm thấy kỳ lạ.
Trái tim Hạ Chí bình bịch đập nhanh, con mắt của tượng Thần giống như xuyên qua giấy báo, nhìn chằm chằm cậu. Cậu muốn dời mắt đi, nhưng cơ thể lại cứng đờ, không thể nhúc nhích.
Cậu biết trạng thái hiện giờ của mình khác thường, nhưng lại không cách nào tránh thoát, giống như có thứ đồ gì tóm lấy, không ngừng kéo ý thức của cậu đi xuống, đi xuống…
Đúng lúc này ‘soạt’ một tiếng, con mắt của tượng Thần đột nhiên biến mất khỏi đầu óc cậu, thoát khỏi ràng buộc, ý thức chậm rãi trở về.
Hạ Chí: “…”
Mi mắt của cậu không ngừng run rẩy, chậm rãi hoàn hồn, lúc này mới phát hiện là Dịch Vân Kình rút tờ báo đi.
Bạn trai lại cứu cậu một lần.
“Gọi em mấy tiếng mà không thấy trả lời? Đọc báo thôi mà cũng ngây người như vậy được?” Dịch Vân Kình vờ như không phát hiện bất thường vừa rồi của cậu, cũng không chủ động ra tay, làm như không có việc gì xảy ra mà đặt câu hỏi.
“… Ừm.” Hạ Chí theo bản năng đáp lại một tiếng.
Kịch bản này được gắn mác ‘kinh dị’ quả nhiên là danh xứng với thực.
Cậu không hình dung rõ được cảm nhận lúc đó, chính là… sức ngấm về sau rất lớn, không thể chống cự.
Ngay sau đó, tay của bạn trai rơi lêи đỉиɦ đầu cậu, một lần lại một lần, vuốt từ đỉnh đầu xuống dưới gáy, hệt như đang vuốt lông.
Dịch Vân Kình: Cảm xúc rất tốt, thậm chí không muốn dừng lại.
Hạ Chí: “…”
Đã xoa năm phút rồi, đủ rồi đủ rồi, cậu hoàn toàn bình phục rồi.
Nhưng mà một nghi ngờ đột nhiên nảy ra trong đầu cậu: Sao bạn trai cậu biết cậu đang đọc báo?
Hơn nữa, động tác lấy tờ báo đi còn tự nhiên chuẩn xác như vậy?