Hạ Chí: “?”
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?” Liễu Độ miễn cưỡng thu hồi kinh ngạc trên mặt.
“Tôi muốn đến phòng của Dư Thanh, nhìn xem có phát hiện gì mới hay không.” Trước đó chỉ là kiểm tra thi thể của Dư Thanh, chưa kịp xem những cái khác.
“...” Liễu Độ không muốn lắm.
Anh ta vẫn nhớ rõ cảm giác bàng hoàng khi nhìn thấy thi thể của Dư Thanh, không muốn cảm nhận thêm một lần nữa.
“Tự tôi đi là được rồi.” Hạ Chí không miễn cưỡng anh ta.
“Tự em?” Dịch Vân Kình hơi nhướng mày.
“Chúng ta cùng đi.” Hạ Chí vội vàng đổi lời, vẻ mặt vô cùng chân thành và tự nhiên: “Em còn chưa kịp trưng cầu ý kiến của anh mà, anh Kình bằng lòng đi cùng em, vậy thì tốt quá rồi.”
“Đi đâu?” Phương Tác Ưng chỉ nghe được câu cuối cùng.
“Lên tầng.” Hạ Chí nói lại một lần phân tích của mình.
Mặc dù bọn họ không chơi cùng một trò chơi, nhưng tốt xấu gì vẫn là đồng đội, cậu cũng không keo kiệt chia sẻ manh mối của mình.
Phương Tác Ưng: “...”
Ánh mắt của hắn ta rất phức tạp: Vì sao Hạ Diêu Quang lại chỉ là một NPC?
Thấy bọn họ lên tầng, Vương Hưng cũng muốn đi cùng, nhưng lại bị Phương Tác Ưng ngăn cản.
“Đừng gây thêm phiền phức.” Hắn ta ghét bỏ.
Người này tay chân vụng về, lỡ như phá hỏng manh mối thì phải làm sao.
Vương Hưng: “...”
Anh ta gây thêm phiền phức? Không phải là NPC này gây thêm phiền phức à?
Không hiểu sao lại bị nhìn chằm chằm, Hạ Chí: “?”
Lần nữa đi vào gian phòng của Dư Thanh, vết máu nơi này đã khô thành màu nâu đen, Hạ Chí đi đến trước cửa sổ, trên cửa sổ là chốt cài cửa kiểu cũ, bên ngoài không cách nào mở cửa, bệ cửa sổ không được dọn dẹp sạch sẽ, vẫn còn một lớp bụi dày, khả năng hung thủ vào từ cửa sổ không lớn.
Cậu lại nhìn cửa ra vào, buổi sáng lúc mọi người đến thì cửa vẫn đóng, hai người Dư Thanh khóa ở bên trong, mà cũng không có dấu hiệu bị cạy cửa, trừ phi có chìa khóa, nếu không sẽ không cách nào tiến vào.
Hơn nữa âm thanh cửa đóng mở cũng không nhỏ.
Đồ đạc trong căn phòng không nhiều, ngoài một chiếc giường, một chiếc tủ đầu giường ra thì bắt mắt nhất chính là một chiếc tủ quần áo lớn màu trắng.
Hạ Chí đi đến chỗ tủ quần áo, kéo cửa tủ ra.
“Kẽo kẹt ——”
Cửa tủ trơn tru mở ra, chỉ phát ra tiếng vang nhỏ xíu.
Một thứ đồ chậm rãi bay xuống, đập vào tầm mắt cậu.
...
“Bá Văn, anh có cảm thấy Yến phu nhân kia kỳ lạ không?” Trong phòng khách, Điền Duyệt Nhi thì thầm với Lâm Bá Văn.
“Lạ chỗ nào?” Lâm Bá Văn không rõ ràng lắm.
“Ôi chao, chính là trực giác của phụ nữ đó, đàn ông các anh không hiểu đâu.” Điền Duyệt Nhi oán trách nói: “Hơn nữa khi cô ta nhắc đến chuyện cũ kia, biểu hiện cũng rất quái lạ!”
Mặc dù lúc ấy Yến phu nhân khóc rất đáng thương, nhưng Điền Duyệt Nhi bị làm cho cảm động.
Nhìn thấy người phụ nữ khác nằm trên cùng một chiếc giường với chồng mình, vậy mà cô ta lại chẳng có tí xíu nghi ngờ nào?
“Nói không chừng chân tướng chính là như vậy —— Yến phu nhân phát hiện em gái vụиɠ ŧяộʍ với chồng mình, trong cơn nóng giận gϊếŧ chết bọn họ! Moi nội tạng cũng là muốn chỉ trích bọn họ lòng lang dạ sói!” Cô ta càng nói càng hưng phấn: “Sau khi cô ta bị em gái phản bội thì không vừa mắt những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, cho nên trời tối đã lén lút gϊếŧ chết Dư Thanh!”
“Chuyện này...” Lâm Bá Văn sắp bị cô ta thuyết phục rồi: “Nhưng vì sao cô ta lại muốn lấy toàn bộ tài sản ra làm giải thưởng cho việc tìm ra chân tướng?”
“Chẳng phải rất đơn giản sao.” Điền Duyệt Nhi hừ một tiếng: “Anh xem cô ta còn lừa được cả cảnh sát, chắc chắn cho rằng chúng ta cũng không thể phát hiện ra.”
Cô ta quả thực khâm phục tài trí thông minh của chính mình.
“Thảo nào người chơi già dặn kinh nghiệm lại nói phó bản một sao đơn giản, quả thực không khó tẹo gì.”
“Ồ?” Vương Hưng ở bên cạnh nghe vậy, trào phúng nói: “Nếu phó bản đã đơn giản như vậy, cô cũng suy luận ra chân tướng rồi, vậy vì sao hệ thống vẫn chưa cho cô thông quan?”
Điền Duyệt Nhi cũng không bất mãn, nói: “Đợi đến khi Yến phu nhân ra tay lần nữa, chúng ta trực tiếp bắt cô ta, chắc chắn sẽ có thể thông quan!”
Thật sự sẽ đơn giản như vậy sao? Chu Lộ Lộ nghi ngờ mà không nói ra.
Tâm trạng của cô ta vẫn luôn căng thẳng, giống như có một tảng đá lớn đè nặng trong lòng cô ta.