Liễu Độ nghiêng về lựa chọn vào nhà cổ hơn.
Ngôi nhà cổ nằm trên đỉnh núi, bọn họ đứng ở chỗ này, đã có thể xa xa trông thấy hình dáng của nó rồi.
Đương nhiên Vương Hưng đồng ý.
Anh ta nói chuyện này với những người chơi khác, một học sinh cấp ba trong đó sắp khóc tới nơi rồi, Chu Lộ Lộ nắm chặt lấy cánh tay của bạn mình: “Không đi không được sao? Chắc chắn ngôi nhà cổ kia có vấn đề, không có ma thì cũng có kẻ gϊếŧ người, trong phim kinh dị đều là như vậy...”
“Đương nhiên có thể.” Không đợi bạn học nữ lộ ra vẻ mặt vui mừng, Vương Hưng đã châm chọc nói tiếp: “Vậy cô nói với chúa tể, cho cô trực tiếp thông quan, xem như vậy được không?”
Chu Lộ Lộ: “...”
Vương Hưng thấy cô ta vẫn còn chút không phục, cũng không nói thêm gì nữa.
Người mới chính là ngây thơ như vậy đấy, đợi cô ta trải qua mấy phó bản, đảm bảo sẽ không nghĩ như vậy nữa.
Nhiệm vụ do chúa tể sắp xếp, không thể nào tránh được.
Như để trừng phạt những người chơi ‘tiêu cực biếng nhác’, ngay sau đó, một đàn quạ đen xì từ trong rừng cây bay ra, mỏ nhọn móng sắc, đôi cánh giương ra dài chừng cánh tay, giống như một đám mây đen, lao thẳng về phía bọn họ.
“Chạy mau ——” Phản ứng của anh Phương khá là nhanh, lập tức hô to một tiếng, sau đó phóng về phía đỉnh núi.
Những người khác bối rối trong chớp mắt, theo bản năng chạy lên núi theo anh ta.
Mỗi người đều bùng nổ sức mạnh, trong nháy mắt đã lao ra xa hơn mười mét.
Hạ Chí: “...”
Chạy, chắc chắn là không chạy nổi, bên cạnh cậu còn một người bạn trai mắt mù nè. Kéo bạn trai chạy, e rằng bị quạ mổ suốt chặng đường.
Cậu không phát hiện, lúc này Dịch Vân Kình lặng lẽ buông tay cậu ra, thậm chí lùi lại một bước, lẳng lặng ‘nhìn chăm chú’ cậu.
Anh lên tiếng: “Không cần để ý đến anh, em đi trước đi ——”
Lúc này, ánh mắt Hạ Chí sáng lên, chiếc xe mà bọn họ thuê kia đang đậu ngay bên cạnh.
Cậu nhanh chóng quyết định, mở cửa xe ra, trước tiên đẩy Dịch Vân Kình đi lên, ngay sau đó mình cũng chui vào, cấp tốc đóng cửa xe.
“Bộp bộp ——”
Quạ đen còn ở bên ngoài, không buông tha mà liên tục lao vào thân xe, không biết sao mà có cơ thể hệt như cốt thép vậy, đập thế mà dường như không hề cảm thấy đau đớn.
Hạ Chí cũng chỉ đành cầu nguyện rằng người thiết kế trò chơi này có logic tí, đừng sáng tạo ra một đám quạ đen có thể đập nát xe hơi.
Có lẽ là cầu nguyện của cậu có hiệu quả, một lát sau, quạ đen không cách nào làm gì xe hơi, cuối cùng ‘phành phạch’ bay đi.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nói: “Anh vừa nói cái gì? Em không nghe thấy.”
“Không, không có gì.”
Trong không gian xe hơi tối tăm nhỏ hẹp, Dịch Vân Kình kỳ dị ‘nhìn’ cậu, cuối cùng nhếch miệng lên, lặng lẽ nở nụ cười.
Sắc trời âm u, Hạ Chí thử khởi động xe hơi, xe hơi vốn chết máy lại lập tức khởi động được, cậu bật đèn pha, lao thẳng lêи đỉиɦ núi.
Dưới ánh đèn xe, cây cối hai bên đường đổ bóng đen xuống mặt đường, dữ tợn tựa như quỷ mị, Hạ Chí coi như không thấy những thứ này —— chỉ cần tôi coi như không nhìn thấy, các người sẽ không dọa tôi được.
Có thể nói là vô cùng giống như đà điểu.
Dịch Vân Kình quấn chiếc khăn quàng kẻ ca rô, yên lặng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh ghế tài xế, mấy phút trước, anh vừa từ chối đề nghị muốn quấn thêm một tấm chăn cho anh của Hạ Chí.
Có một loại lạnh gọi là bạn trai cảm thấy bạn lạnh, hôm nay Dịch Vân Kình đã sâu sắc cảm nhận được điều này.
Nói thế nào nhỉ, cảm giác hết sức mới lạ, nhưng cũng... không xấu.
Xe hơi nhanh chóng chạy lên trên đỉnh núi, khi sắp đến nơi, Hạ Chí trông thấy đoàn người chạy trốn vừa rồi.
“A! Thứ gì ——”
Ánh đèn đột nhiên xuất hiện khiến bọn họ giật nảy mình, có người không nhịn được kêu lên.
Liễu Độ lấy lại bình tĩnh, trái lại cảm thấy chiếc xe này quen quen.
Anh ta thăm dò hô lên: “Diêu Quang?”
Xe hơi dừng lại trước mặt mọi người, thanh niên trên ghế lái lộ ra khuôn mặt tuấn tú khiến người thấy khó mà quên được.
Quả nhiên là Hạ Diêu Quang.
Tâm trạng Liễu Độ có chút phức tạp.
Quạ đen đuổi đến nửa đường thì không đuổi theo nữa, khi đó anh ta mới phát hiện không thấy đối phương đâu, nhưng lúc ấy anh ta không quan tâm nhiều như vậy, cũng không thể quay trở lại tìm người nha? Trời đã tối rồi, cũng không thấy rõ đường.
Không ngờ đối phương lại lái xe lên đây.
Hơn nữa cả người sạch sẽ, cử chỉ thong dong, trái lại là bọn họ, thở hồng hộc, trông đến là chật vật.