Một người phụ nữ trung niên, hai cô gái mặc đồng phục cấp ba, một cặp người yêu, một thanh niên nhuộm tóc vàng, một người đàn ông có thân hình vô cùng cường tráng, trên người đầy cơ bắp.
—— Thoạt nhìn nhóm người này cực kỳ cổ quái.
Khó khăn lắm mới thấy người tới, Liễu Độ vốn định tiến lên hỏi thăm cũng phải lưỡng lự ngừng bước.
“Xảy ra chuyện gì? Đây là nơi nào? Các anh là ai?” Một học sinh cấp ba bên trong run rẩy đặt câu hỏi, cô ta kéo bạn mình lùi về sau một bước, ánh mắt cảnh giác đổ về phía thanh niên tóc vàng và người đàn ông cơ bắp.
Bề ngoài của bọn họ mang lại cảm giác uy hϊếp cực lớn cho người khác.
Học sinh cấp ba nghi ngờ bọn họ bị bắt cóc, hai người kia đều rất đáng ngờ.
Người phụ nữ trung niên cũng lên tiếng: “Đúng vậy! Đây là nơi nào? Không phải tôi đang mua thức ăn trong chợ bán thức ăn sao? Chàng trai trẻ, tôi không có tiền, cho tôi về nhà đi, tôi còn phải về nhà nấu cơm nữa...”
Thanh niên tóc vàng cười nói: “Tôi nói này bác gái, bà sẽ không thật sự cho rằng tôi bắt cóc bà đấy chứ? Tôi mà có bản lĩnh này sao, lại có thể thần không biết quỷ không hay trói mấy người sống sờ sờ mang đến nơi này?”
“Vậy sao chúng tôi lại ở chỗ này? Tôi nhớ là vừa rồi còn đang đi dạo ——” Cô gái trong cặp người yêu chất vấn.
“Bởi vì mấy người đã chết rồi.”
Thanh niên ném xuống câu nói này, giống như một luồng sấm sét bổ vào trong đầu mọi người, trực tiếp khiến mọi người choáng váng.
“Có phải trước khi các người chết, trước mặt xuất hiện một giao diện trò chơi? Tên của nó là [L*иg Giam Tử Thần], là một trò chơi kinh dị, sau đó có một giọng nói hỏi các người có muốn sống tiếp hay không —— muốn, vậy tiến vào trò chơi, sau khi thông quan có thể sống lại... nhớ ra rồi chứ?” Thanh niên nhướng đuôi mày, không kiên nhẫn hỏi ra.
Nhìn vẻ mặt giật mình thảng thốt của những người khác, đoán chừng là nhớ ra rồi.
Thanh niên cũng không nhiều lời, anh ta tự giới thiệu mình tên là Vương Hưng, mà người bên cạnh là Phương Tác Ưng, thanh niên gọi hắn ta là anh Phương. Bọn họ đều là người lão luyện nhiều lần tham gia trò chơi, có kinh nghiệm phong phú.
Anh Phương thờ ơ lạnh nhạt, trong nhóm người này không người nào đáng để bồi dưỡng, lúc này không kiên nhẫn lên tiếng: “Các người không cần hoảng hốt, phó bản này chỉ có một sao, độ khó không cao, chỉ cần các người nghe lời tôi, tôi đảm bảo có thể dẫn toàn bộ mọi người thông quan, nếu có người gây rối ——”
Hắn ta nhặt một hòn đá to chừng bàn tay ở dưới đất lên, chỉ nghe thấy răng rắc một tiếng, trong ánh mắt khϊếp sợ của mọi người, bột đá từ giữa ngón tay hắn ta rào rào rơi xuống, viên đá giống như bánh bích quy, dễ dàng bị hắn ta bóp nát.
Những người khác lập tức ngoan như chim cút trong l*иg.
Bọn họ nghe theo hướng dẫn của hai người, mở giao diện trò chơi ra, bối cảnh trò chơi là bầu trời sao mênh mông, dưới trời sao, ba dòng ‘người chơi cần biết’ đang lập lòe tỏa sáng:
Một, thắp sáng Tinh Đồ, có thể sống lại.
Hai, người chơi không thể tự gϊếŧ lẫn nhau, nếu như vi phạm, tùy theo mức độ nghiêm trọng mà trừ Tinh Quang.
Ba, chúa tể của trò chơi là Thần Minh Nhạc Viên, là đấng tối cao và không thể trái lời.
Nhìn thấy quy định người chơi không thể tự gϊếŧ lẫn nhau, người mới thở phào nhẹ nhõm, sợ hãi đối với anh Phương giảm đi không ít.
Hạ Chí cách đó không xa xem trọn màn này: “?”
Chẳng lẽ đồng đội của cậu... là những người này?
Đây là cơ chế ghép đội thần kỳ gì vậy, vì sao đồng đội đều đến từ [L*иg Giam Tử Thần], chỉ có cậu là đến từ [Kịch Bản Trống Không]?
Hạ Chí: Cảm giác như mình bị xa lánh.jpg
“?” Dường như cảm nhận được dao động cảm xúc của cậu, Dịch Vân Kình nghiêng đầu, lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.
“Những người kia vừa nói mấy lời kỳ quái...” Hạ Chí hơi tò mò: “Anh nghe thấy rồi chứ?”
Liệu những chữ cái như ‘trò chơi’ có ảnh hưởng gì đến NPC hay không?
“Trò chơi tử vong?” Dịch Vân Kình bay sạch hứng thú, tiếng nói uể oải từ trong khăn quàng cổ truyền ra, trả lời: “Có lẽ là hội chứng ảo tưởng sức mạnh tuổi dậy thì*, hoặc cũng có thể là tà giáo.”
(*Nguyên văn 中二病: bệnh trung nhị, còn gọi là Chuunibyou; là một thuật ngữ trong tiếng Nhật, được sử dụng để chỉ những người có hành vi ảo tưởng, nghĩ rằng mình có một khả năng đặc biệt mà không ai khác có)
Hạ Chí: “...”