Thiết Lập Thâm Tình Không Thể Sập

Chương 2.2

“Nếu như một người si tình lựa chọn nhầm ‘bạn trai’, vậy thì khôi hài quá rồi.”

Hạ Chí vuốt ve mặt ngoài nhỏ nhắn của đồng hồ, đôi mắt đen láy toát ra ý cười: “Đương nhiên, trong đó cũng tồn tại điểm đáng ngờ, ví dụ như vì sao một người mù lại muốn đi thám hiểm? Ừm, vấn đề này, có thể để sau rồi tìm hiểu.”

Cậu không chút do dự nói ra: “Tôi chọn số tám.”

Vừa dứt lời, màn chắn vô hình tan biến, bên trong sảnh chờ xe ầm ĩ tiếng người nói chuyện, tiếng bước chân, tiếng điện tử thông báo, khí lưu do sự chuyển động bước chân của đám người... bỗng chỗ xông thẳng vào tai cậu, toàn bộ thế giới chân thực không tưởng nổi.

‘Bạn trai’ ngẩng mặt lên, mặc dù biết anh không nhìn thấy, nhưng Hạ Chí vẫn nảy sinh ảo giác bị người ta nhìn chăm chú.

Khi anh ngồi một mình trên ghế, ánh mắt yên tĩnh mà lạnh nhạt, giống như một tác phẩm điêu khắc được chạm khắc tỉ mỉ, lúc này dường như ‘tác phẩm điêu khắc’ trở nên sống động, mặc dù không nhìn thấy, nhưng lại chuẩn xác nắm lấy cánh tay Hạ Chí.

Rõ ràng là ngày hè nóng nực, nhưng bàn tay này lại vô cùng lạnh buốt và mềm mại, có thể dễ dàng nhìn thấy mạch máu màu xanh lá cây pha xanh da trời dưới làn da tái nhợt, khiến cho người ta liên tưởng đến rắn độc trơn trượt, mà lúc này con rắn độc này lại đang quấn lên cánh tay cậu.

Hạ Chí: “...”

Cậu nhanh chóng tạm dừng những suy nghĩ kỳ quái trong đầu.

Lúc này trong sảnh chờ xe vang lên thông báo: “Chuyến tàu đi Lâm thành sắp khởi hành, quý khách vui lòng mau chóng đến cổng soát vé số năm để soát vé...”

Đây là chuyến bọn họ sắp ngồi.

Hạ Chí thoáng nhìn đồng hồ, chín giờ bốn mươi tám phút: “Chúng ta đi thôi.”

Dịch Vân Kình cúi đầu nhìn cậu, thân hình của anh thật sự rất cao lớn, lúc ngồi còn đỡ, vừa đứng dậy đã có thể dễ dàng mang lại cho người ta cảm giác áp bách.

“Được.” Anh lặng lẽ nở nụ cười.

Tiếng nhắc nhở của hệ thống khoan thai đến chậm: “Mở ra nhiệm vụ phụ tuyến —— người yêu chung thủy.”

Mấy ứng cử viên khác cứng ngắc quay đầu, ánh mắt dán lên trên người hai người, trên mặt nở nụ cười giống như thương hại mà cũng giống như giễu cợt, đưa mắt nhìn bọn họ đi xa.

...

Khung cảnh thay đổi, ngay sau khi bước lên tàu, cảnh tượng xung quanh biến thành dã ngoại.

Đây là một con đường mòn trong núi rừng, mặt đường gồ ghề nhấp nhô, thậm chí một bên còn gần vách núi, thoạt nhìn có chút nguy hiểm.

Sắc trời âm u, bên trong núi rừng yên tĩnh quá độ, mang đậm không khí của phim kinh dị.

Một thanh niên có dáng vẻ tầm trung phàn nàn: “Đang yên đang lành sao xe chết máy rồi? Nơi này cũng không có tín hiệu, trước không thôn xóm sau không cửa hàng, bảo người ta phải làm sao bây giờ?”

Hạ Chí: “?”

Thanh niên tên là Liễu Độ, chính là ‘đàn anh Liễu’ trong wechat kia, từ trong lời nói của anh ta, Hạ Chí biết được, sau khi bọn họ tụ tập ở Lâm thành đã thuê một chiếc xe lái lên núi, không ngờ giữa đường xe bị trục trặc, bọn họ trực tiếp bị mắc kẹt ở chỗ này.

Tín hiệu trong núi sâu không tốt, điện thoại không gọi được, Liễu Độ không ngừng phàn nàn, nói là sớm biết như thế này sẽ không đi thám hiểm nhà cổ gì rồi.

Hạ Chí không tiếp lời, trong phim ảnh, đến núi thẳm thám hiểm chính là một loại hành vi tự tìm đường chết, thường thường sẽ là mở đầu trong phim kinh dị hoặc phim thảm họa.

Người bạn trai kia của cậu yên lặng đứng bên cạnh, ngược chiều ánh sáng, đổ xuống một bóng râm lớn.

Anh vẫn đang nắm tay cậu, và bàn tay kia vẫn còn lạnh buốt, Hạ Chí nghi ngờ sức khỏe của ‘bạn trai’ không được mạnh khỏe, có lẽ là hư nhược.

Gió núi giá lạnh, dựa trên nguyên tắc quan tâm đến bệnh nhân, cậu lấy một chiếc khăn quàng cổ lớn trong balo ra, kín kẽ quàng lên cho ‘bạn trai’.

Khăn quàng cổ quấn mấy vòng, còn thắt một cái nơ con bướm dưới vạt áo.

Hạ Chí thưởng thức ‘kiệt tác’ của mình: Đáng yêu.

Dịch Vân Kình: “...”

Liễu Độ lộ vẻ kỳ dị liếc cậu một cái, không đợi Hạ Chí hiểu ra ý tứ trong ánh mắt đó của anh ta, trên đường núi đột nhiên xuất hiện một đám người, bao gồm bốn nữ ba nam.