Nguyên Soái Mỗi Ngày Đều Cầu Ta Quay Lại

Chương 1

Tháng 2/2021, tại Bắc Cực, gió lạnh thổi từng đợt, tuyết rơi trắng xoá, chạm vào thôi cũng đủ khiến người ta thấy rét buốt.Ở Trung Quốc xa xôi đang đón Tết Nguyên Đán. Vậy mà ở đây, Sở Tang Lạc đang mặc bộ đồ bảo hộ màu trắng, nhận nhiệm vụ khảo sát tại Trạm nghiên cứu khoa học sông Dương Tử ở Bắc Cực.

“Kiểm tra xong vĩ độ 85 độ Bắc, kinh tuyến 23 độ Tây, chúng ta có thể nghỉ ngơi.” Tạ Vĩ - anh trai ở Trạm khảo sát được 3 năm cho biết.

Tạ Vĩ là một nguyên cứu viên chuyên ngành địa chất, có nhiều năm kinh nghiệm trong nghề, tốt nghiệp năm ấy, nhờ vào sự tài giỏi và nhiệt huyết của tuổi trẻ, anh đã chủ động xin ra trạm khảo sát ở Bắc Cực. Hai năm liên tiếp đạt bằng khen “Nghiên cứu viên xuất sắc”.

Sở Tang Lạc - ngày thường hay được Tạ Vĩ quan tâm. Cậu đeo găng tay len màu trắng, kéo chiếc khăn che nửa mặt, khóe miệng bị che khuất lộ vẻ tươi cười, mặc dù không nhìn thấy nhưng không thể che giấu được đôi chân mày ôn nhu cùng đôi mắt đang cong lên như trăng khuyết.

“Thật sao? Vậy là em được ăn Tết rồi.” Sở Tang Lạc xoa xoa tài liệu trong tay, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, nhưng không biết vì lí do gì, trong lòng hơi thấp thỏm bất an, như vướng bận điều gì đó.

Sở Tang Lạc 23 tuổi, nghiên cứu sinh, phong thái nhẹ nhàng, làn da trắng nõn, tính tình vô cùng tốt, khi Tang Lạc cười lên trông xinh đẹp vô cùng. Tạ Vĩ luôn coi cậu như em trai trong gia đình.

Tạ Vĩ đưa cho cậu chiếc gậy leo núi đang đeo trên lưng: “Tang Lạc, cầm lấy, địa hình bên kia hơi dốc, dùng cái này đi lại dễ dàng hơn.”

“Cảm ơn anh.”

Một nghiên cứu sinh đi bên cạnh buông lời trêu ghẹo: “A Vĩ, hình như cậu rất quan tâm cho cậu ấy.”

Tạ Vĩ đáp: “Tôi coi em ấy như anh em trong nhà, không quan tâm thì quan tâm ai? Cậu à?”

Cả nhóm vừa đi vừa cười đùa, nơi đây có một mảng băng khổng lồ, do hiệu ứng tán xạ nên ánh sáng xanh lam vẫn đọng lại trong lớp băng. Mặc dù đang ở giữa biển rộng những cảm tưởng như đang đứng giữa bầu trời trong xanh, không một gợn mây.

Mấy nghìn năm nay chưa có dấu vết của con người đến đây khai thác, vừa yên tĩnh lại vừa cô đơn, giày trượt tuyết cọ xát trên mặt băng phát ra tiếng vang trầm thấp, không khỏi khiến người ta cảm thấy sởn da gà.

Mọi người trong đoàn đều là nghiên cứu viên lâu năm, Bắc Cực đã như nhà của họ, tuy không thường xuyên nơi này nhưng đều có rất nhiều kinh nghiệm. Trong tay cầm các loại công cụ đo lường tiến hành công việc khai thác.

Đột nhiên, có người ngạc nhiên thốt lên: “Ở đây có thi thể của động vật?”

“Cái gì?” Mọi người đều sợ ngây người, Bắc Cực rét buốt quanh năm đến cả con người còn không muốn đến, sao lại có thi thể động vật ở đây được?

“L-Là một con chồn! Là chồn con!” Có người hét lên: “Không biết thuộc loài nào, không lẽ là sinh vật thời tiền sử từ mất nghìn năm trước?”

“Hình như là chồn tía.” Một nghiên cứu viên hơn 30 tuổi đẩy mắt kính, “Bị băng đông chết, được lớp băng bao bọc, rất có thể là sinh vật từ mấy nghìn năm trước.”

Nhóm nghiên cứu viên bắt đầu xôn xao tiến lên quan sát.

“Tang Lạc…Tang Lạc em làm sao vậy?” Tạ Vĩ cũng đã nghĩ đến khả năng này, điều quan trọng nhất đối với các nhà nghiên cứu khoa học chính là sự tò mò, bản năng của họ là muốn nghiên cứu.

Sinh vật thời tiền sử…

Chồn tía…

Bị đóng băng mà chết…

Suy nghĩ của Tang Lạc như hòa vào bầu trời xanh cùng nước biển trong, âm thanh của những mảng băng va vào nhau khơi dậy trong tâm trí Tang Lạc những ký ức xa xôi.

Dù gì cũng là chuyện đã trôi qua rất lâu rồi, hiện tại cũng không nhớ rõ nữa. Giống như con chồn tía cùng dòng máu với cậu, ở một nơi xa xôi, ngoài tầm với của cậu, thứ cậu trân trọng nhất lại không bảo vệ được.

“Tang Lạc, Tang Lạc?”

Tang Lạc ngẩng đầu, đôi mắt trong veo dường như bị bao phủ bởi một làn sương mỏng.

“Em làm sao thế, khó chịu trong người à?” Giọng nói của Tạ Vĩ vang lên trong không khí.

Tiếng băng vỡ vọng lại, có tiếng người hét lên thích thú: “Chồn con này vẫn đang thay răng! Nhìn kìa, nó bị mất một chiếc răng, còn một chiếc răng sữa chưa mọc.”

Bỗng nhiên, Tang Lạc đẩy Tạ Vĩ ra, chạy như bay về phía đoàn nghiên cứu viên đang tụ tập.

Cậu lo lắng đến mức đầu óc gần như trống rỗng,không thở được, bước chân loạng choạng suýt nữa trượt chân mấy lần. Đến được rìa đám đông, đẩy các nhà nghiên cứu viên ra xa. May là mọi người đều biết Tang Lạc, nếu không chắc chắn sẽ có người khó chịu vì hành động này của cậu. Mọi người dạt ra một bên, chừa lại một khoảng trống, cơ thể nhỏ bị đông cứng của chồn tía hiện ra trước mắt Tang Lạc.

Chồn con rất đáng yêu, bởi vì cơ thể của nó đã bị đóng băng hàng nghìn năm nên không còn lành lặn. Thân hình nhỏ nhắn gầy gò cuộn tròn lại như thiếu sự an toàn.

Cậu chết lặng đi, như chuyện gì đó rất kinh khủng đang diễn ra, trong ánh mắt tràn ngập bi thương, sơ hãi và tuyệt vọng.

Giống như chứng kiến cảnh mẹ chết trước mặt mình…

Trái tim Sở Tang Lạc như thắt lại, là do cậu không bảo vệ được Niệm Niệm, Niệm Niệm từ khi sinh ra chỉ được ở cùng cậu chưa đầy một ngày, đều là do cậu sai…

Tai cậu ù đi không nghe được bất kỳ điều gì, Sở Tang Lạc chạy về phái thi thể của chú chồn nhỏ, thứ cậu nhìn thấy chỉ là một con chồn nhỏ đã chết cóng trong lớp băng dày. Cậu ngã xuống, mạnh đến nỗi cơ thể theo quán tính lê một vệt dài. Nhưng cậu không cảm thấy đau, cũng chẳng cảm nhận được sự sống đang hiện hữu xung quanh mình.

Sở Tang Lạc ngã vào thi thể chồn con, bao tay rớt xuống, gió lạnh luồn qua từng ngón tay, băng tuyết ở trên tay Sở Tang Lạc vì độ ấm mà tan dần.

Nơi đóng băng thi thể chồn con đã bị đào lên, Sở Tang Lạc vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve trên bề mặt băng.

“Niệm…Niệm Niệm…” m thanh của Sở Tang Lạc rất khẽ, khăn quàng cổ trượt xuống, làn khí trắng theo nhịp độ mấp máy của miệng bay ra.

“Ba ba xin lỗi, ba ba xin lỗi con rất nhiều…”

“Tang Lạc, Tang Lạc!” Tạ Vĩ đẩy đám người ra, bước đến “Tay của em sẽ bị cóng lại mất.”

Tang Lạc hình như không thấy, tay tiếp tục nhẹ nhàng vuốt ve lớp băng kia, ánh mắt đau thương, nước mắt tràn ngập trong đôi mắt trong suốt kia.

Tạ Vĩ đến bên Tang Lạc, muốn nhấc tay Tang Lạc lên: “Tang Lạc, ngoan nào, tay để lạnh quá sẽ bị hoại tử…”

Ngày thường Tang Lạc yếu đuối, không biết hiện tại lấy sức mạnh từ đâu mà Tạ Vĩ không thể kéo cậu đứng lên.

Các nhà nghiên cứu khác cũng vây quanh Tang Lạc, họ đều biết cậu là thạc sĩ, tính tình tốt bụng còn đẹp trai, còn trẻ mà đạt được được thành tích xuất sắc. Cậu chủ động đề nghị với giáo sư đến trạm nghiên cứu khoa học này để chịu đựng gian khổ. Mọi người ở đây đều yêu quý Sở Tang Lạc.

Nhưng không ai khuyên được Sở Tang Lạc đứng lên, cũng không thể kéo cậu đứng dậy. Ngay lúc mọi người chuẩn bị dùng biện pháp mạnh thì một chiếc trực thăng quân sự đáp xuống cách đó không xa.

Cửa trực thăng mở ra, một người mặc quân phục màu xanh, đeo găng tay trắng bước ra.

Trên người hắn ta đeo phù hiệu, theo sau là quân sĩ bảo vệ.

“Cậu, cậu là ai?” Mọi người đều trở nên căng thẳng. Người đàn ông tuy bề ngoài đẹp trai nhưng trên người lại toát ra khí chất lạnh lùng khiến người ta cảm thấy khó thở.