Chương 7
Stephen bắt tay James một cách nồng hậu theo kiểu người Mỹ rồi mời bạn một ly lớn whisky bỏ đá. "Quả là một trí nhớ đáng nể", James thầm nghĩ. Anh nuốt khan cốt để tạo cho mình có thêm lòng can đảm của người Đức rồi nhập bọn với Robin và Jean – Pierre. Dù không hề thoả thuận trước, nhưng không ai vội nhắc đến tên Harvey Metcalfe. Họ chỉ nói với nhau những chuyện linh tinh, không đầu không cuối, và khư khư với tập hồ sơ trước ngực, mãi cho đến khi Stephen mời họ ngồi vào bàn. Lần này, Stephen không tận dụng tài nghệ của ông đầu bếp trưởng và viên quản lý phòng ăn nữa. Anh chỉ đặt bánh sandwich, bia và cà phê, thậm chí, anh cũng không thuê người phục vụ riêng.- Tối nay, chúng ta vừa ăn vừa bàn công việc, - Stephen nói với vẻ tự tin. - Bởi vì cuối cùng Harvey Metcalfe sẽ phải thanh toán các hoá đơn của chúng ta, nên tôi rất thiện chí với hắn, đã cắt giảm ngân sách chi tiêu một cách đáng kể. Chắc hẳn tất cả chúng ta đều không muốn làm cho công việc của mình khó khăn một cách không cần thiết bằng cách ăn uống hết hàng trăm đôla mỗi lần gặp gỡ.
Ba người kia lặng lẽ ngồi xuống trong khi Stephen rút ra vài tờ giấy đánh máy chi chít.
- Tôi xin mở đầu bằng một số nhận xét tổng quát. Tôi đã nghiên cứu rất sâu các hoạt động trong vài tháng tới của Harvey Metcalfe. Hàng năm, cứ vào mùa hè là gã lại bắt đầu hoạt động xã hội và thể thao. Hầu hết các chi tiết đều đã được ghi đầy đủ trong hồ sơ. Những phát hiện mới đây nhất của tôi được ghi tóm tắt trong các tờ lẻ này. Sau đây, các ngài sẽ đính nó vào hồ sơ cạnh trang 38. Bây giờ, tôi xin đọc: " Harvey Metcalfe sẽ tới nước Anh vào sáng ngày 21 tháng Sáu trên chiếc tàu QE2, cập bến Southamton. Gã đặt trước một phòng ở khách sạn Trafalga và thuê chiếc Rolls Royce của Guy Salmo để đi tiếp tới Claridge’s. Gã sẽ ở lại đó hai tuần trong phòng riêng Royal, gã sẽ tới dự tất cả các cuộc thi đấu tranh giải quán quân ở Winblendon. Khi các cuộc đua tài này chấm dứt, gã sẽ bay tới Monte Carlo và ở lại trên chiếc thuyền thể thao "Cậu bé đưa tin" thêm hai tuần. Sau đó, gã trở về London, nghỉ tại khách sạn Claridge’s để trực tiếp theo dõi kết quả của con Rosalie trong cuộc đua ngựa mang tên Vua George VI và Nữ hoàng Elizabeth Stakes tại sân Ascot. Tại đây gã có một lô ghế riêng. Ngày 29 tháng Bảy, gã sẽ trở về Mỹ trên chuyến bay 009 của Hàng không Mỹ. Máy bay sẽ cất cánh".
Robin, Jean –Pierre và James tự đính tờ 38A vào các tập hồ sơ. Một lần nữa họ lại khâm phục khả năng nghiên cứu chính xác, tỷ mỷ của Stephen. James bắt đầu có cảm giác khó chịu như người bị ngộ độc thức ăn – nhưng anh biết rất rõ nguyên nhân không phải là cá hồi hay bánh sandwich.
- Sau đây ta sẽ, - Stephen tiếp tục nói, - phân chia các khoảng thời gian trong chuyến đi châu Âu cảu Metcalfe để phối hợp hành động. Robin, ngài muốn ra tay vào giai đoạn nào?
- Monte Carlo! – Robin nói không chút lưỡng lự. – Tôi phải tóm thằng con hoang này ngay tại hang ổ của nó.
- Có ai muốn tham gia vào Monte Carlo nữa không?
Không ai nói gì.
- Còn ngài thì sao, Jean – Pierre?
- Tôi thích hai tuần lễ ở Winbledon.
- Ai nữa?
Cũng không ai nói gì. Stephen tiếp tục:
- Tôi thì lại thích Ascot và khoảng thời gian ngắn ngủi trước khi gã trở về Mỹ hơn. Thế còn ngài, James?
- Tôi chẳng thấy có sự khác nhau nào giữa các khoảng thời gian đó. – James lúng túng nói.
- Cũng được! – Stephen nói.
Tất cả mọi người,trừ James, đều có vẻ hào hứng với trò chơi này.
- Nào, bây giờ tới mục góp quỹ. Các ngài có đem theo séc 10.000 đôla không? Tôi nghĩ là sẽ khôn ngoan nếu chúng ta dùng đôla, vì đó là loại tiền Harvey Metcalfe sử dụng.
Mỗi thành viên trong Đội nộp cho Stephen một tấm séc. Ít nhất thì, James nghĩ, đây cũng là một việc mà mình có thể làm tốt như mọi người.
- Thế còn các khoản chi phí tình cho tới hôm nay?
Mỗi người lại nộp cho Stephen một mành giấy ghi nợ và anh bắt đầu bấm các ngón tay trên chiếc máy tính HP65 cỡ nhỏ, các con số đỏ rực lên trong căn phòng tối mờ.
- Trị giá các cổ phiếu là một triệu đôla. Chi phí cho tới hôm nay là 142 đôla. Vậy là quý ngài Metcalfe đã nợ chúng ta 1.000.142 đôla. Không hơn một xu. Không kém một xu, - anh lặp lại. – Bây giờ hãy nó về các kế hoạch cá nhân. Chúng ta sẽ thực thi theo luật và theo thứ tự, - Stephen rất hài lòng với cách nói này, - đầu tiên là Jean – Pierre, rồi tới Robin, tôi và cuối cùng là James. Xin mời ngài bắt đầu, Jean – Pierre.
Jean Pierre đặt lên bàn một phong bì lớn, rồi rút ra bốn tập tài liệu. Anh quyết chứng tỏ cho mọi người thấy rằng anh cũng ngang tầm với Stephen và Harvey Metcalfe. Anh phát cho mỗi người một số ảnh chụp và bản đồ đường phố khu West End và Mayfair. Mỗi con phố đều được đánh dấu bằng một con số, và số phút cần thiết để đi hết phố đó. Jean – Pierre giải thích tỷ mỷ kế hoạch của anh, bắt đầu từ cuộc gặp gỡ quan trọng giữa anh với David Stein, và kết thúc bằng cách phân vai cho mỗi người.
- Tất cả các ngài đều phải xuất hiện vào một ngày cần thiết. Robin sẽ là phóng viên, James sẽ là đại diện cho Sotheby’s, còn Stephen, ngài sẽ đóng giả một khách hàng. Ngài phải tập nói tiếng Anh giọng ĐỨc. Tôi cũng sẽ đặt hai vé cho toàn bộ các buổi thi đấu trong tuần lễ Winblendon, ngay tại sân chính, gần với lô ghế cảu Harvey Metcalfe.
Jean – Pierre nhìn lướt qua các ghi chép cảu mình rồi tiếp tục nói:
- Tức là gần với lô ghế 17. Ngài có thể thu xếp được việc này không, James?
- Ồ, chuyện nhỏ. Sáng mai tôi sẽ nói với Mike Gibson, trọng tài của câu lạc bộ.
- Tốt. Cuối cùng, các ngài sẽ phải học cách sử dụng cái tạm gọi là điện thoại bỏ túi này. Xin các ngài đừng quên rằng cả sở hữu và sử dụng chúng đều là bất hợp pháp.
Jean – Pierre lấy ra bốn chiếc bộ đàm mini và trao ba chiếc cho Stephen.
- Có ai hỏi gì không?
Tất cả đều chấp thuận. Chẳng có một lỗ hổng nào trong kế hoạch của Jean – Pierre.
- Xin chúc mừng ngài, - Stephen lên tiếng.- Kế hoạch này chắc chắn sẽ giúp chúng ta mở đầu suôn sẻ. Thế còn ngài, Robin.
Robin trình bày với mọi người cái kế hoạch mà anh đã dày công tính toán suốt mười bốn ngày qua. Anh kể cho mọi người nghe về cuộc gặp gỡ với một chuyên gia y tế, rồi lại giải thích về mức độ độc hại của thuốc Cholinesterase.
- Tất nhiên, đây là một công việc khó khăn. Chúng ta sẽ phải kiên trì chờ đợi cơ hội thích hợp. Nhưng một khi Metcalfe đã có mặt ở Monte Carlo, chúng ta phải luôn luôn trong tư thế sẵn sàng.
- Tới Monte Carlo, chúng ta sẽ nghỉ ở đâu? – James hỏi. – Tôi vẫn thường ở lại khách sạn Metropole, vì vậy, chúng ta không nên tiến hành công việc tại đấy.
- Không, James, tôi đã tạm thời đặt trước một số phòng ở Hotel de Paris trong thời gian từ 29 tháng Sáu tới mồng 4 tháng Bảy. Tuy thế, tất cả các ngài đều sẽ phải tới dự nhiều cuộc hội thảo tại bệnh viện St. Thomas’s.
Tất cả mọi người đều đồng ý.
- Đây là cuốn "Khái niệm cơ bản về y tế" của Houston. Mỗi người cầm một cuốn và hãy đọc kỹ chương nói về các vết cắt và vết bầm tím trên người. Tôi không muốn bất cứ một ai trong số các ngài sẽ cư xử như một thằng ngốc trong bộ blu trắng. Còn ngài, Stephen, hai tuần nữa ngài sẽ phải tới phố Harley để tham dự một khoá học tập trung về y tế, vì ngài sẽ phải đóng vai một bác sỹ thực thụ.
Sở dĩ chọn Stephen vì Robin cảm thấy với bộ óc bác học, Stephen sẽ học được nhiều điều nhất trong thời gian ngắn nhất.
- Jean – Pierre, trong tháng tới, đêm nào ngài cũng phải tới sòng bạc luyện cách chơi bài baccarat và bài xì – lát, nhưng không được phép thua lỗ. Ngài có thể tham khảo quyển Một trăm mánh khoé cờ bạc của Peter Arnold của Nhà xuất bản Hatchards. Còn James, ngài sẽ luyện cách lái xe hơi loại nhỏ trong giờ cao điểm. Tuần tới, ngài sẽ gửi kết quả cho tôi tại phố Harley và chúng ta sẽ bắt đầu tập dượt.
Những đôi mắt mở to. Robin có thể đọc được nỗi lo âu trên gương mặt của mọi người.
- Xin các ngài đừng quá lo lắng. Suốt một nghìn năm nay, các pháp sư đã cãi nhau om xòm về y học. Nhưng con người ta không ai lại đi cãi nhau với một người có bằng cấp, mà ngài, Stephen, ngài sẽ là một người có bằng cấp.
Stephen gật đầu. Khoa học đôi khi cũng đồng nghĩa với cả tin. Điều đó chẳng đã xảy ra khi họ tin tưởng và Prospecta Oil đó sao?
- Xin các ngài hãy nhớ lại, Robin nói, - câu nhắc nhở của Stephen ở cuối trang 33 .. "Bất cứ lúc nào, chúng ta cũng phải suy nghĩ giống như Harvey Metcalfe".
Robin trình bày chi tiết thêm về cách tiến hành một số thủ tục. Sau đó anh giải đáp một số câu hỏi của những người khác. Việc này hết đúng hai mươi tám phút. Khi mọi điều đã sáng tỏ, Jean – Pierre nhận xét với vẻ khâm phục.
- Tôi cứ nghĩ sẽ không ai trong số các ngài hơn được tôi, nhưng kế hoạch của Robin quả là độc đáo. Nếu có cơ hội thích hợp chúng ta chỉ cần thêm một chút may mắn.
James bắt đầu cảm thấy cực kỳ khó thở vì sắp tới lượt anh. Ước gì anh chưa bao giờ nhận lời mời ăn tối của Stephen. Anh thấy hối hận vì đã giục những người kia tham gia vào phi vụ này. Cũng may là nhiệm vụ hợp tác của anh trong hai kế hoạch đầu tiên kia cũng phù hợp với khả năng của anh.
- Vâng, thưa các ngài, - Stephen nói. – Hai ngài đây đã làm việc một cách đáng khâm phục, nhưng tôi e rằng những gì tôi sắp đề cập tới sẽ buộc các ngài phải cố gắng rất nhiều.
Stephen bắt đầu trình bày về thành quả nghiên cứu trong hai tuần qua và kế hoạch của anh. Cách anh trình bày khiến mọi người có cảm giác như họ đang là sinh viên trong giờ giảng của giáo sư. Giọng Stephen vang lên tự nhiên, không cố ý. Đây là một phong cách mà anh đã luyện để có, và cũng như nhiều giáo sư khác, anh không thể hạ thấp giọng khi nói chuyện riêng. Anh phát cho mọi người lịch học của trường đại học Trinity và thông báo sơ qua về các tuần học, về vai trò của hiệu trưởng và phó hiệu trưởng danh dự, Trưởng phòng đào tạo và hiệu trưởng trường University Chest. Cũng giống như Jean – Pierre, anh phát cho mỗi người một tấm bản đồ, nhưng là tấm bản đồ Oxford. Anh đã cẩn thận đánh dấu các con đường từ nhà hát Sheldonian đến trương Lincoln College, và từ Lincoln College tới khách sạn Randolph. Hơn nữa, anh dẫ vạch thêm một phương án, đề phòng trường hợp Harvey, bất chấp đường một chiều cứ lao xe vào.
- Robin, ngài sẽ phải tìm hiểu các công việc của phó hiệu trưởng danh dự trong ngày lễ Encaenia. Không giống với Cambridge đâu. Cơ chế hoạt động của hai trường đại học cũng giống nhau đấy, nhưng không phải hoàn toàn. Ngài cần phải biết những việc mà Harvey sẽ làm trong này đó cũng như các thói quen của gã trên đường trở về. Tôi sẽ bố trí một phòng tại Lincoln để ngài tiện sử dụng trong ngày cuối cùng. Còn Jean – Pierre, ngài sẽ nghiên cứu và nắm vững các nhiệm vụ của phòng Đào tạo Trường ĐẠi học Oxford. Ngài cũng cần tìm hiểu kỹ các con đường mà tôi đã đánh dấu trên bản đồ để không bị chạm trán với Robin. Còn James, ngài phải nắm chắc các công việc của Hiệu trưởng trường Univerity Chest: Văn phòng của ông ta ở đâu, ông ta có quan hệ với ngân hàng nào, và cách thức đổi séc thành tiền mặt ra sao. Ngài còn phải thuộc lòng các con đường mà ông ta sẽ đi trong ngày Lễ kỷ niệm Encaenia như thể chúng là một phần trong bất động sản của cha ngài. Công việc tôi hôm đó sẽ là dễ dàng nhất, vì tôi vẫn sẽ là tôi, chỉ có mang cái tên khác. Các ngài còn phải học cách xưng hô sao cho đúng. Chúng ta sẽ tập luyện vào ngày thức Ba của tuần thứ chín học kỳ này, đó là lúc trường tương đối vắng vẻ. Các ngài còn thắc mắc gì không?
Im lặng tràn ngập căn phòng, nhưng đó là sự im lặng thể hiện niềm kính nể. Tất cả đều nhận thấy kế hoạch của Stephen đòi hỏi chính xác từng giây, và họ phải tập dượt nhiều lần để loại bỏ các bất trắc. Nhưng nếu tự tin, họ sẽ thành công.
- Kế hoạch Ascot của tôi rất đơn giản. Tôi muốn Jean – Pierre và James có mặt trong khu vực hội viên. Bản thân tôi cũng cần hai vé để vào khu vực đó. Hy vọng ngài sẽ làm được điều này chứ, James?
- Ngài muốn có hai cái phù hiệu? – James sửa lại.
- Ồ, vậy à? Ngoài ra, tôi còn cần một ai đó sống ở London để gửi đi một bức điện quan trọng. Người đó sẽ là ngài, được chứ Robin?
- Đồng ý.
Suốt gần một tiếng đồng hồ, họ đặt ra nhiều câu hỏi chi tiết để hiểu tường tận kế hoạch của Stephen.
James không hỏi gì. Anh để mặc cho tâm trí đi lang thang. Anh hy vọng trái đất sẽ nuốt lấy anh. Thậm chí còn thấy hối hận vì đã gặp Anne. Nhưng anh biết, Anne không có lỗi, thực tế, anh đang nóng lòng gặp lại cô. Anh sẽ nói gì với cô khi họ gặp lại nhau…?
- Này James, tỉnh lại đi. – Stephen nói một cách gay gắt. – Chúng tôi đang chờ ngài.
Sáu con mắt đổ dồn về anh. Họ đã chơi những con chủ bài, hết át bích lại át rô. Còn anh, anh có lá bài chủ nào không? James thấy luống cuống nên tự rót cho mình một ly rượu.
- Ngài quả là một thằng ngốc thượng lưu. – Jean – Pierre lên tiếng. – Ngài chẳng hề nghĩ ra một cái gì cả, đúng không?
- Thực ra thì tôi cũng đã nghĩ rất nhiều nhưng chưa tìm ra một giải pháp nào.
- Vô dụng, hơn cả vô dụng! – Robin tiếp lời.
James lắp bắp thanh minh. Nhưng Stephen đã ngắt lời:
- Này James, nghe đây, và nghe cho cẩn thận. Hai mốt ngày nữa, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở đây để duyệt các kế hoạch lần chót. Chỉ một sai lầm nhỏ cũng có thể làm hỏng tất cả. Ngài có hiểu không?
James gật đầu, anh quyết không để họ phải thất vọng nữa.
- Hơn thế nữa, - Stephen nói một cách dứt khoát, - ngài phải chuẩn bị một kế hoạch tỷ mỷ. Như vậy đã rõ chưa?
- Vâng, - James nói nhỏ với vẻ không hài lòng.
- Có ai muối nói gì nữa không? – Stephen hỏi.
Tất cả im lặng.
- Thôi được, chúng ta cùng kiểm tra lại toàn bộ kế hoạch cá nhân này.
Stephen phớt lờ những lời phản đối nho nhỏ.
- Hãy nhớ rằng chúng ta đang đối đầu với một người chưa từng biết thất bại và ta sẽ không có cơ hội thứ hai đâu.
Suốt một tiếng rưỡi tiếp theo, họ kiểm tra toàn bộ các chi tiết công việc của mỗi người theo thứ tự: ĐẦu tiên là Jean Pierre với hai tuần ở Winbledon, tiếp theo là Robin với Monte Carlo, cuối cùng là Stephen ở trong và sau Ascot.
Mãi tới khuya, họ mới tạm bằng lòng với những gì đã có, và ai nấy đều mệt mỏi. Họ chia tay, mỗi người một ngả bởi còn nhiều việc cần phải hoàn thành trước khi trời sáng, nhưng đều hẹn sẽ gặp lại vào sáng thứ sáu tuần tới tại phòng khám bệnh của bệnh viện St. Thomas’s.