Đổi Vị Nhân Sinh

Chương 5

Dạo gần đây ba Chung không có ở nhà, việc nhà vơi đi rất nhiều.

Nhưng mà tôi cũng nhẹ nhàng thở ra.

Thoạt nhìn sơ qua Chung Dữ đã khôi phục chỉ số thông minh của mình, nhưng vẫn còn ngu lắm.

Tôi phải nắm bắt thời cơ, đem mọi việc đều làm tốt, chừa cho mình một cái đường lui.

Càng suy nghĩ tôi càng cảm thấy mình phải lập một thỏa thuận ly hôn, đem một nửa tài sản của Chung Dữ chuyển đến dưới tên của tôi.

Chỉ cần tìm một cơ hội buộc hắn phải ly hôn.

Ngày hôm sau, 5 giờ sáng tôi nghe được tiếng Chung Dữ rời giường.

Dưới sự dẫn dắt của bảo mẫu, hắn luống cuống tay chân chuẩn bị bữa sáng.

Đang nấu thì con gái khóc, hắn phải vội vàng đi xem con gái như thế nào.

Tôi thoải mái ngủ một giấc đến 8 giờ sáng, lúc xuống lầu hắn đã chuẩn bị sẵn cho tôi một bữa sáng, còn giúp tôi sửa sang lại âu phục rồi đưa tôi ra cửa.

Mấy ngày nay vì muốn nhanh chóng hoàn thiện hợp đồng ly hôn và chia tài sản, tôi tốn không ít thời gian, buổi tối 10 giờ mới về tới nhà.

Cửa vừa mở, phòng khách ở lầu 1 tối tăm không một chút ánh sáng, ánh trăng hiu hắt rọi vào một bóng người lẻ loi ngồi ở cửa sổ sát đất.

Thiếu chút nữa tôi cho rằng trong nhà có quỷ.

“Anh đã về rồi.”

Âm thanh hắn vô lực, tựa như bị ép khô dương khí.

Mới qua một ngày đã biến thành cái dạng này?

“Anh làm sao vậy?” Tôi hỏi.

Hắn lẳng lặng ngồi, nhìn về phía không trung, ánh mắt trống rỗng.

“Trước kia tôi cho rằng Lâm Kiều làm dâu nhà giàu, chỉ biết trải qua những ngày vô ưu vô lo, hôm nay mới biết được hóa ra cô ấy vất vả như vậy.”

Hắn đã quên mình hiện tại là Lâm Kiều.

Nhưng tôi muốn nghe hắn nói tiếp nên không cắt ngang.

Hắn thở dài, trong ánh mắt ánh lên nước mắt: “Tôi thật sự có lỗi với cô ấy, bây giờ khi ở trong cơ thể của cô ấy, tôi mới thực sự hiểu được những khó khăn mà cô ấy phải trải qua. Lâm Kiều, anh hối hận lắm, nhưng bây giờ em đang ở nơi đâu?”

Hắn nhìn về phía tôi: “Em ấy có khi nào đã chết rồi hay không? Có phải vì yêu tôi nên em ấy mới nhường lại cơ hội sống cho tôi?”

Tôi đang cảm động đột nhiên tắt hứng ngang.

Chung Dữ, anh dựa vào cái gì mà cảm thấy tôi sẽ yêu anh đến như vậy?

Tôi đi về phía hắn, lo lắng mà sờ vào đầu hắn: “Lâm Kiều, em lại bắt đầu mê sảng rồi.”

Hắn cười khổ lau khô nước mắt.

“Em xin lỗi.”

Hắn nức nở một chút lại tỉnh táo: “Em chỉ là quá mệt mỏi, ngày mai em sẽ biểu hiện thật tốt.”

Tôi lẳng lặng nhìn hắn, lắc đầu.

Đừng làm nữa, mắc công lại làm mệt cơ thể của tôi.

“Không cần, Lâm Kiều à, em không cần làm những việc đó nữa. Anh sẽ đưa em đi đến tòa nhà bị cháy, chỉ cần em ký vào tờ giấy ly hôn này.”

Tôi lấy ra hợp đồng ly hôn đặt vào lòng hắn.

“Anh sẽ chia cho em một nửa tài sản, sau đó cùng Duyệt Duyệt kết hôn, đứa bé bọn anh sẽ nuôi.”

Hắn ngơ ngẩn.

“Tôi vừa sinh con cho anh đó! Vậy mà anh lại muốn ly hôn với tôi? Anh xứng đáng làm chồng tôi không?”

Nói xong hắn ngẩn người ra: “Thôi, quên đi, thứ như anh thì xứng với ai.”

Hắn cúi đầu, cầm lấy tờ giấy thỏa thuận ly hôn, soi vào ánh trăng xem thật kỹ nhưng mà cũng chẳng thấy được cái gì.

Hồi lâu sau, hắn nhận lấy bút bắt chước chữ ký của tôi, ký tên.

“Lâm Kiều, anh để em đi.”

Tôi nhận lấy tờ giấy nhìn nhìn.

Vậy mà tôi lại không biết hắn có thể bắt chước chữ ký của tôi giống đến vậy.

Tôi cười, có chút nhẹ lòng, có lẽ tôi cũng không thực sự là cái bóng của Hồ Duyệt.

Ngày hôm sau, tôi và Chung Dữ đi lãnh giấy chứng nhận ly hôn.

Tôi giữ đúng lời hứa dẫn hắn đi xem hiện trường vụ cháy.

Bên ngoài bị phong tỏa, còn có người đứng canh, nơi chúng tôi ngất xỉu ở tầng trên nên không thể đi lên được.

Tôi tiếc nuối thở dài: “Không nghĩ tới việc này lại xảy ra, anh sẽ trở về nghĩ biện pháp xem có thể lén đi lên hay không.”

Hắn thất vọng gật đầu: “Chỉ có thể như vậy trước.”

Tôi mơ hồ cảm giác thời gian đổi về thân thể càng ngày càng gần.

Tôi phải tranh thủ khoảng thời gian này.

Buổi tối hôm nay, tôi đi đến tổ ấm tình yêu của Chung Dữ và Hồ Duyệt.

Đã nhiều ngày rồi, đây là lần đầu tiên tôi chủ động đi thăm cô ta.

Cô ta vẫn rất vui vẻ, trang điểm xinh đẹp, mặc váy trắng thanh thuần đứng ở dưới lầu chờ tôi.

Trời mưa lất phất, cô ta thoạt nhìn giống như một đóa hoa bách hợp.

Tôi ngồi ở trong xe, lấy ra chai rượu đã chuẩn bị trước, uống hai ngụm rồi đổ thêm một ít lên người mình.

Sau đó mới loạng choạng hướng về phía cô ta đi tới.

“A Dữ.”

Cô ta nhìn tôi. cười ngọt ngào.

Tôi hiểu rõ thành công hay thất bại tất cả đều nhờ khoảnh khắc này.

Muốn phá tan sự si tình của phụ nữ chỉ có một cách, đó là xé rách tình yêu của cô ấy.

Biến tình yêu nồng nàn của cô ta, hóa thành lưỡi dao sắc bén nhất cắm thẳng vào trái tim cô ta.

Tôi sờ sờ khuôn mặt của cô ta, mơ mơ hồ hồ kêu lên: “Lâm Kiều, em trở lại rồi sao?”

Một khoảnh khắc ấy, tôi thấy rõ ràng nụ cười của Hồ Duyệt cứng lại.

Tôi ôm lấy cô ta, rầm rì nói: “Lâm Kiều, hôm nay em thật xinh đẹp, đã lâu rồi em không đón anh về nhà, có phải hay không vẫn còn giận anh?”

Hồ Duyệt run rẩy cả người, hỏi tôi: “Anh… anh vừa kêu tên ai?”

“Lâm Kiều, làm sao vậy?”

“Anh nhìn kỹ xem tôi là ai!”

Hồ Duyệt như điên rồi nắm lấy cổ áo tôi, ép tôi nhìn rõ ràng.

“Em là Duyệt Duyệt! Em là Duyệt Duyệt! Chung Dữ, anh sao lại kêu tên của cô ta? Rõ ràng người anh yêu nhất là em!”

“Cái gì?”

Tôi híp mắt, thất tha thất thiểu muốn ôm cô ta.

“Em giận anh rồi sao? Em giận anh ở cùng với Hồ Duyệt phải không? Đừng giận nữa được không? Anh sao có thể yêu Hồ Duyệt. Anh cùng với cô ta chỉ là gặp dịp thì chơi, sẽ không kết hôn với cô ta đâu, anh chỉ muốn lừa cô ta đi theo lấy lòng Cát Dã, giúp chúng ta quay vòng tài chính mà thôi.”

Hồ Duyệt như điên rồi.

“Anh nói nhảm cái gì vậy?”

“Lâm Kiều, em cho rằng anh làm sai sao? Nhưng không làm như vậy công ty của anh sẽ không thể trụ vững được. Vậy thì em và con của chúng ta sao có thể sống tốt? Em đừng trách anh được không? Vợ yêu ơi…”

Một lực thật mạnh xô tôi ngã xuống, tôi ngồi xổm dưới đất, vẻ mặt không hiểu nhìn cô ta.

Cô ta rơi nước mắt như mưa, biểu tình vặn vẹo.

“Chung Dữ, sao anh có thể đối xử với tôi như vậy? Sao anh lại thay lòng đổi dạ? Tôi yêu anh như vậy, tôi vì anh mà cực khổ ly hôn với chồng trước, tôi vì anh mà bị mang tiếng xấu giật chồng người ta…”

“Anh sao lại gạt tôi? Tôi vì anh thiếu chút nữa mạng sống cũng không còn, anh có biết hay không tên Cát Dã đó biếи ŧɦái như thế nào! Tôi vì anh mà đi làʍ t̠ìиɦ nhân của ông ta, đi lấy lòng ông ta, mỗi ngày đều ghê tởm muốn ói!”

“Có phải tất cả đều là âm mưu của anh hay không? Anh lừa tôi! Anh lừa tôi!”

Cô ta khóc lóc thảm thiết, hét lớn một tiếng chạy ra bên ngoài.

Váy dài trắng tinh, trong làn mưa phùn tung bay như một đóa hoa bách hợp, nhỏ nhắn yếu ớt mà xinh đẹp.

Những tiếng xôn xao vang lên, một cú va chạm lớn xảy ra, Hồ Duyệt bị hất tung lên rồi lại ngã xuống.