Đối mặt với sự biểu diễn của Lâm Thiều, vẻ mặt của Mạnh Nhã Nhan có thể nói là hoàn toàn cứng đờ, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
“Phụt ——”
Giờ phút này bất ngờ vang lên tiếng cười phá vỡ bầu không khí yên tĩnh mang chút xấu hổ.
Thẩm Phi Bạch đưa tay che miệng, xin lỗi rất không có thành ý: “Thật ngại quá, không nhịn được.”
Vẻ Mạnh Nhã Nhan nhìn Thẩm Phi Bạch tràn ngập vẻ kinh ngạc và tủi thân, trên mặt chỉ thiếu điều viết “Tôi không ngờ anh lại không giúp tôi.”
Thẩm Phi Bạch không nhịn cười nổi nhưng anh không muốn xen vào chuyện tranh chấp của phụ nữ, thế là lựa chọn giả mù cúi đầu lùa cơm.
Tưởng Trí Viễn làm tiền bối nên lúc này cũng cần đứng ra hòa giải, cười nói: “Nhã Nhan à, tôi cũng từng xem video của cô, bà xã nhà tôi rất thích, thường xuyên học làm theo.”
Mạnh Nhã Nhan cũng không quá ngu ngốc, dựa theo bậc thang này của Tưởng Trí Viễn đi xuống.
Bữa cơm này chỉ có một nồi canh thịt ngỗng, vì mới thiết lập hình tượng đau lòng con ngỗng cho mình nên Mạnh Nhã Nhan chỉ có thể miễn cưỡng nuốt vài miếng cơm trắng.
Cộng thêm buổi sáng không ăn bao nhiêu nên lúc này ánh mắt Mạnh Nhã Nhan nhìn canh thịt ngỗng đều sắp tái rồi, là đói.
Thật đáng thương.
Lâm Thiều nghĩ như vậy, lắc lắc đầu, sau đó lại uống thêm hai chén canh còn thêm ba bát cơm.
Chương trình này thật hạnh phúc, có thể ăn cơm no không mất tiền, tiền thù lao quay chụp còn rất cao.
Lâm Thiều thật sự thích chương trình này, hy vọng nó vẫn tiếp tục và thường xuyên mời cô tham gia.
[……Tôi thấy choáng váng, sức ăn của Lâm Thiều có phải hơi lớn không]
[Cơm Lâm Thiều ăn đều là phần Mạnh Nhã Nhan chừa cho cô ấy, nghiêm túc jpg.]
[Bà nội tôi cũng đang xem, bà nói có thể ăn là phúc.]
Rất nhanh đến giờ quay buổi chiều.
Lúc này tổ chương trình lại đổi chiêu khác, không cho bọn họ làm việc nhà nông mà để cho bọn họ chơi trò chơi.
Trò chơi tên gọi là “Tìm kiếm anh ấy/cô ấy người thật”, xem tên đoán nghĩa, là có ba người có thân hình tương tự một khách mời, bốn người thay trang phục và trang điểm tương tự để những người còn lại tìm đúng người trong đàm người đó.
Nếu thành công thì tối nay mọi người có thể ngủ trong phòng.
Nhưng nếu thất bại thì toàn bộ đều lên thuyền đi ra đảo nhỏ giữa hồ dựng lều ngủ qua đêm.
Đảo nhỏ có nước vây quanh nên rất nhiều muỗi, ở đó khó có được giấc ngủ ngon lành.
Phân đoạn này trong chương trình《 khiêu chiến cuộc sống 》mùa đầu tiên cũng thường xuyên xuất hiện, người tổ đạo diễn mời đến đều là những diễn viên am hiểu bắt chước, các khách mời hầu như chưa từng thắng.
Tổ chương trình lo lắng cái Bug Lâm Thiều này lại có hành động quỷ quái gì đó nên sắp xếp cô là người khách cần được tìm thấy.
Tổ tiết mục chuẩn bị trang phục là kiểu váy cưới Trung Quốc, người nào cũng phải phủ khăn voan lên, sau đó cùng ngồi quỳ phía sau bốn cái bàn.
Những người còn lại phải đứng cách xa 10m, có thể cho các cô ấy cùng làm một ít động tác để xác định đúng ai là Lâm Thiều.
[Như thế này mà tìm ra mới lạ đó, rõ ràng tổ chương trình muốn các khách mời thua.]
[Chỉ dựa vào một vài động tác để tìm ra người? Cần phải có quan hệ quen thuộc đến mức nào mới có thể tìm ra? Đa số khách mời lần này chưa từng hợp tác với nhau!]
[Haizz, dù sao thì tôi không tìm được, tối nay chắc chắn phải ngủ lều rồi]
Bốn người Tống Dịch Xuyên đứng ở nơi xa đều có vẻ mặt không đẹp lắm.
Mạnh Nhã Nhan nũng nịu bất mãn nói, “Sao có thể tìm ra được? Tổ chương trình thật quá đáng.”
Tưởng Trí Viễn an ủi nói: “Tỷ lệ một phần tư, thử xem lỡ như gặp may thì sao?”
Tống Dịch Xuyên rõ ràng cũng thấy tình hình hiện tại không lạc quan, sau khi tuyên bố một ít mệnh lệnh cũng không tìm ra điểm khác nhau, nhưng căn bản không nhìn ra được có điểm gì khác nhau.
Cho dù có khác nhau thì cũng không biết ai chính là Lâm Thiều.
Một hồi lâu sau, tổ chương trình thúc giục nói: “Phân biệt không được thì chọn đại đi.”
Thẩm Phi Bạch đột nhiên nhíu mày nói: “Các cô hãy ăn điểm tâm đặt trên bàn trước mặt đi.”
Mệnh lệnh có hơi kỳ quái nhưng tất cả “Lâm Thiều” đều làm theo.
Rất nhanh, Thẩm Phi Bạch nhìn về phía tổ đạo diễn tự tin nói: “Người thứ hai phía bên trái.”
Tổ đạo diễn rất ngạc nhiên, “Không cần xem lại đã khẳng định luôn sao?”
Thẩm Phi Bạch gật đầu.
“Cơ hội chỉ có một lần, nếu chọn thì không thể hối hận.”
Thẩm Phi Bạch không để ý đến lời nói mang tính quấy nhiễu của tổ đạo diễn, trực tiếp đi lên phía trước, duỗi tay xốc khăn voan của người anh đã chọn lên.
Khăn voan đỏ nhấc lên lộ ra khuôn mặt kinh ngạc của Lâm Thiều cùng với…… miệng nhét đầy thức ăn.