Mà bên kia, Thẩm Phi Bạch đang nằm trên giường, sau khi đưa đồ rồi trở về anh ta mới thấy tảng đá trong lòng rơi xuống đất.
Lúc nãy anh gọi điện thoại hỏi người đại diện, nếu quá mệt thì dùng dầu hoa hồng xoa bóp sẽ làm máu huyết lưu thông, còn bị phồng rộp thì dùng povidone khử độc trước, trước đó anh không thấy mức độ tổn thương nên chuẩn bị sẵn băng dán dự phòng.
Anh làm nhiều như vậy không phải bởi vì cảm ơn Lâm Thiều, chỉ là…… Chỉ là không muốn thiếu nợ Lâm Thiều cái gì thôi.
Dù sao cũng không ngủ được, Thẩm Phi Bạch cầm điện thoại di động chuẩn bị chơi hai ván game.
Nhưng mới vừa online, anh đã thấy ID trò chơi quen thuộc sáng lên, là đồng đội lúc trước được xếp ngẫu nhiên vào trong nhóm chơi trò chơi, đoạn hồi ức kia cũng không vui vẻ lắm.
Giây tiếp theo, giống như tâm linh tương thông đối phương bất ngờ gửi lời mời PK 1V1.
Tay Thẩm Phi Bạch run nhè nhẹ, nhớ lần trước mình bị đối phương ngược thê thảm nên nhanh chóng thoát khỏi trò chơi, làm bộ không nhìn thấy.
Không đánh, thật đen đủi.
*
Ngày hôm sau tiếp tục ghi hình.
Bởi vì ngày hôm qua Lâm Thiều “Thiên phú dị bẩm” đánh vỡ mọi sự sắp xếp, cho nên nhóm kế hoạch của tổ chương trình hơn nửa đêm vẫn còn họp với nhau để thay đổi kịch bản của ngày hôm sau.
Không phải Lâm Thiều có sức lực lớn sao? Như vậy bọn họ sẽ tăng độ khó lên, không chỉ cần thể lực mà còn cần chỉ số thông minh và vận may, để xem cô ấy Bug kiểu gì!
Nhiệm vụ ngày hôm sau không cần chia tổ mà cần năm người cùng nhau hoàn thành.
Vì tối hôm qua thức đêm chơi game nên Lâm Thiều lại dậy trễ.
Nhớ đến quy định sau 8 giờ sẽ không có cơm sáng cô liền không thèm trang điểm, chỉ nhanh chóng rửa mặt rồi mang dép lê chạy đến sảnh chính.
Cùng lúc đó, Mạnh Nhã Nhan trang điểm và tạo hình đều tinh xảo đến không thể bắt bẻ đi giày cao gót tám centimet, mặc váy lụa màu trắng từ bên kia cũng đã đi tới.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người dừng bước chân đều sửng sốt.
Còn khu bình luận thì không hài lòng với cả hai người.
[Tôi có một câu hỏi, sao Mạnh Nhã Nhan lại mang giày cao gót? Chương trình này quay nội dung gì cô ta không biết sao?]
[Tôi cũng có một câu hỏi, sao Lâm Thiều lại mang dép lê.]
[Sao Mạnh Nhã Nhan lại trang điểm tỉ mỉ như vậy, còn mặc váy lụa trắng, cô ta mặc như thế thì sao xuống ruộng làm việc được?]
[Lâm Thiều đang để mặt mộc, cô ấy quay chương trình cũng không trang điểm sao? Là không coi trọng công việc hay là đang sa ngã sau khi chia tay Phó tổng? ]
[??? Tôi thấy mấy người đằng trước mới có vấn đề đó, trang điểm hay không cũng không được, rốt cuộc mấy người muốn thế nào? Có đang trách móc quá nặng với nghệ sĩ nữ không?]
“Chào buổi sáng.” Lâm Thiều chào Mạnh Nhã Nhan xong thì thu hồi tầm mắt, mang dép lê đi về phía bàn ăn.
Những người khác đã đến đông đủ, chỉ có Lâm Thiều và Mạnh Nhã Nhan một người vì ngủ một người vì bận trang điểm nên cùng đến muộn.
Chỉ còn lại hai chỗ ngồi, bên cạnh Thẩm Phi Bạch và Tống Dịch Xuyên.
Vị trí của Thẩm Phi Bạch phía trong còn vị trí của Tống Dịch Xuyên sát cửa.
Trong lòng Lâm Thiều đã có lựa chọn nên bước chân không ngừng lại.
Mà phía sau âm thanh Mạnh Nhã Nhan lại có chút nôn nóng vang lên, “Lâm Thiều, hôm nay hơi lạnh, có thể để tôi ngồi bên trong……”
Mạnh Nhã Nhan chưa nói xong, Lâm Thiều đã ngồi bên cạnh Tống Dịch Xuyên, nghi hoặc nhìn ánh nắng bên ngoài rồi hỏi: “Hả? Hôm nay lạnh sao?”
Vẻ mặt Mạnh Nhã Nhan hơi cứng đờ nói: “Tôi…… Tôi hơi lạnh.”
Ánh mắt Lâm Thiều mờ mịt nhìn Mạnh Nhã Nhan hai giây rồi đưa tay cầm lấy một cái bánh bao ngọt.
Vẫn là ăn cơm quan trọng nhất.
Lâm Thiều nghe không hiểu nhưng người xem phát sóng trực tiếp hiểu ngay.
[Trời nắng to như thế sao lại lạnh, trọng điểm là nửa câu sau! Mạnh Nhã Nhan muốn ngồi bên trong! Cô ta muốn ngồi bên cạnh Thẩm Phi Bạch!]
[Cả mặt Lâm Thiều đều viết chưa tỉnh ngủ, tôi nghĩ cô ấy thật sự không hiểu ha ha ha ha ha ha ha ha ha]
[Hiểu cũng không cần phải nói ra, cô ấy đã ngồi bên cạnh Tống Dịch Xuyên rồi]
[Mạnh Nhã Nhan chưa nói hết lời Lâm Thiều đã ngồi xuống, xem ra cô ấy thật sự không muốn ngồi bên cạnh Thẩm Phi Bạch, có hơi ngoài ý muốn.]
[Chắc là đang trốn tránh đây mà? Từ khi ghi hình đến bây giờ hình như hai người chưa nói chuyện với nhau (ngoại trừ màn gặp mặt chào hỏi cứng đờ lúc đầu).]
[Lầu trên tự tin một chút, bỏ chữ hình như đi, chính là chưa từng nói.]
Mạnh Nhã Nhan uống hai ngụm cháo đã cảm thấy không muốn ăn, cô ta không quen ăn trà xanh cơm nhạt và thức ăn khô như vậy.
Lâm Thiều đã ăn hết ba cái bánh bao ngọt to, hai chén cháo cùng với một cái bánh bao và năm cái bánh.
Tống Dịch Xuyên đẩy bánh bao của mình qua rồi nói: “Chị Lâm Thiều, ở đây vẫn còn.”
“Không cần.” Lâm Thiều nói xong đẩy bánh bao về, lại chủ động cầm bánh bao ngọt của Tống Dịch Xuyên.
Ăn nhiều như vậy cũng không no lắm, chỉ có thể nói là miễn cưỡng không đói bụng.
Nguyên nhân thì tối qua hệ thống đã nói cho cô biết.
Tiêu hao bao nhiêu thể lực thì cô cần ăn nhiều bấy nhiêu đồ ăn, có thể tạm thời nợ nhưng cần phải bổ sung đủ.
Lâm Thiều căm giận nhét thức ăn vào miệng. Nhưng mà…… Đây con mẹ nó có phải quá nhiều cái một chút rồi không!!!