Trà Xanh Thật Sự Không Muốn Tẩy Trắng

Chương 9

Lâm Thiều nhìn về phía anh Hứa, trên mặt mang theo ý cầu xin sự giúp đỡ.

Anh Hứa cũng gật đầu với cô, lời nói chân thành: “Có vài chuyện hai người vẫn nên nói rõ ràng thì tốt hơn, hơn nữa hôm nay với đôi mắt sưng này của em cũng không thích hợp để quay chụp trước ống kính đâu. Đêm nay nghỉ sớm một chút, đừng tiếp tục trộm khóc nữa.”

Tống Nhiễm Nhiễm cũng phụ họa nói: “Đúng vậy chị Lâm Thiều, tuy rằng tính cách người này đúng là chẳng ra gì, nhưng nếu chị cũng không bỏ xuống được, vậy cho anh ta một cơ hội giải thích đi.”

Vẻ mặt Lâm Thiều ngơ ngẩn, cuối cùng cô cũng hiểu.

Bởi vì hôm nay mắt cô sưng, nên những người này đều cho rằng cô vì bị tình yêu làm tổn thương sâu sắc nên khóc suốt một đêm?

Cô không có! Cô thật sự không có! Cô chỉ thức đêm chơi trò vương giả mà thôi!

Đương nhiên, Lâm Thiều căn bản không có cơ hội giải thích, đã bị anh Hứa đẩy lên xe Phó Triều Dịch, lại còn là ghế lái phụ.

Lâm Thiều đứng ngồi không yên, trong lòng nôn nóng hỏi hệ thống nhà mình, “Sao lại khác cốt truyện ban đầu? Không lẽ đây là cái giá khác!”

[Hiệu ứng cánh bướm]

Thả cái câu trả lời có lệ không thành ý.

Mà suốt dọc đường đi, hai người lại không nói lời nào, trong không khí tràn ngập sự xấu hổ.

Lâm Thiều cuối cùng vẫn không nhịn được, hỏi: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”

Phó Triều Dịch dừng xe ở ven đường, yết hầu khẽ nhúc nhích, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, “Xin lỗi.”

“Cuộc họp báo ngày đó, tôi không nên rời đi. Chuyện này suy cho cùng cũng là do tôi bắt đầu, không có lý do gì khiến cô phải một mình gánh vác hậu quả.”

“Anh muốn nói cái này?” Lâm Thiều càng không hiểu ra sao, không chút do dự nói: “Tôi đã tha thứ cho anh rồi, về sau đường ai nấy đi, không ai nhắc lại chuyện này nữa. Đương nhiên nếu như anh thật sự băn khoăn thì tùy tiện cho tôi mấy ngàn vạn đền bù tổn thất tinh thần……”

“Được.” Phó Triều Dịch cắt ngang lời cô, lặp lại một câu cô vừa hói, “Về sau đường ai nấy đi, không ai nhắc lại chuyện này nữa.”

Lâm Thiều: “……”

Một lần là trùng hợp, hai lần thì chắc chắn là không phải.

Xem như cô đã hiểu, rõ ràng Phó Triều Dịch không muốn cho cô tiền! Đây chính là nhà tư bản lòng dạ hiểm độc máu lạnh vô tình sao?

Lâm Thiều biết sẽ không lấy được phí chia tay, ở chỗ này cùng với Phó Triều Dịch cũng chỉ tổn lãng phí thời gian, không bằng đi nhận vài cái quảng cáo của chương trình giải trí.

Vì thế cô trợn mắt, rầu rĩ không vui nói: “Đã biết.”

Phó Triều Dịch nhìn cô, đột nhiên nói: “Cô có thể xuống xe.”

Bây giờ xuống xe? Lâm Thiều miễn cưỡng cười trừ một chút, “Nơi này thật sự quá xa, rất khó gọi xe, có thể làm phiền anh đưa tôi trở về không?”

Phó Triều Dịch nhíu mày nhìn cô, “Cô coi tôi là xe taxi?”

Lâm Thiều: “Có lẽ thế.”

Có thể đưa cô về nhà, đừng nói xe taxi, q.q xe bay (*) cũng được.

(*) QQ Speed, là một game đua xe trực tuyến.

Lâm Thiều nghĩ như vậy, đầu dựa vào cửa sổ xe, lại tiếp tục ngủ.

Ngủ một giấc dậy, xe đã dừng ở cửa chung cư.

Lâm Thiều xoa đôi mắt, ngáp liên tục mấy cái mở đai an toàn, “Cảm ơn.”

Cô nói xong thì chuẩn bị xuống xe, nhưng cổ tay đột nhiên bị Phó Triều Dịch nắm lấy.

Lâm Thiều nhìn về phía Phó Triều Dịch, nghi hoặc hỏi: “Còn việc gì?”

Không có việc gì để nói thì đừng động tay động chân!

Ánh mắt Phó Triều Dịch dừng ở bảng hướng dẫn bên trong xe, “Tổng cộng cả quãng đường là 22 km.”

Lâm Thiều hơi bất ngờ, thăm dò: “Cảm ơn? Vất vả anh rồi?”

Phó Triều Dịch hơi lắc đầu, giải thích nói: “Xe taxi bắt đầu đi là 15 tệ, trong phạm vi 5km. Vượt qua phạm vi mỗi km thu 2 tệ, cộng 34 tệ. Cho nên cô cần phải trả cho tôi tổng cộng 49 tệ.”

“Bỏ bốn lên năm, làm tròn 50 đưa tôi là được.”

[Tác giả có lời muốn nói]

Lâm Thiều: Anh ta vốn không thiếu 50 tệ này, nhưng vì chán ghét tôi, cho nên dùng cách như vậy để ám chỉ tôi cách xa anh ta một chút

Phó Triều Dịch: Cô suy nghĩ nhiều rồi, tôi thật sự keo kiệt.

Tôi cho rằng Phó Triều Dịch là một Grandet đương thời, không hiểu tại sao lại có yêu cầu cao đối với hình tượng nam chính như vậy, hiếm có nhân vật văn học nào hoàn toàn tích cực và hoàn toàn được yêu thích.

(Grandet - 1 nhân vật trong cuốn tiểu thuyết Eugénie Grandet, là một tư sản nổi tiếng vì sự giàu có, sự khôn ngoan và đặc biệt vô cùng keo kiệt)

Mọi người đều có thể phàn nàn về nhân vật này, nhưng thực sự không cần quá nghiêm túc về nó, cũng không cần hướng dẫn tôi cách viết, dù sao đi chăng nữa hạnh phúc là điều quan trọng nhất, nếu sự tồn tại của nhân vật này khiến bạn tức giận hay cáu kỉnh thì bạn thực sự không cần phải đọc bộ truyện này! Cái được nhiều hơn cái mất!!!