Trà Xanh Thật Sự Không Muốn Tẩy Trắng

Chương 7

Anh Hứa xác định mục tiêu của mình, đáy mắt có ánh sáng, trong lòng cũng có phương hướng, ánh mắt nhìn về phía Lâm Thiều cũng trở nên kiên định hơn.

Lâm Thiều bị ánh mắt này nhìn chằm chằm khiến cả người không được tự nhiên, xoa xoa cánh tay của mình, “Anh Hứa, có chuyện gì anh cứ việc nói thẳng.”

Anh Hứa lắc đầu với vẻ nghiêm túc, sau đó nắm chặt tay, vỗ mạnh vào ngực mình, trịnh trọng nói: “Có anh ở đây, không phải sợ hãi.”

Lâm Thiều: “?”

Chẳng phải nhìn anh lúc này mới khiến người ta sợ hãi sao!

Lâm Thiều còn chưa kịp hỏi lại, một tiếng cười vui vẻ vang lên, cửa phòng hóa trang cũng bị đẩy ra.

Cô gái mặc váy ren màu vàng nhạt bước vào, mái tóc xoăn buông xõa ngang vai lại càng khiến cô ta đẹp hơn. Trên mặt dù không trang điểm nhưng không có khuyết điểm nào, một đôi mắt chứa ý cười, tròn như hạnh nhân, khóe môi hơi cong lên, giống như nữ chính xinh đẹp bước ra từ truyện tranh.

Mà người đại diện của Tống Nhiễm Nhiễm lúc này cũng đi theo sau cô ta, là người phụ nữ đầu 30 tuổi, nhìn cũng có vẻ hiền lành dễ gần.

Nhưng sai lầm chính là bị vẻ ngoài của chị ta lừa, chị ta chính là người đại diện Mạnh Dần, là người đại diện kim bài của truyền thông Thiên Khải, cho dù có là anh Hứa hay người đại diện của Thẩm Phi Bạch, ở trước mặt chị ta đều kém hơn một chút.

Anh Hứa chủ động giới thiệu cho Lâm Thiều, “Đây là Tống Nhiễm Nhiễm, nữ chính của bộ phim này, tuổi hai người không chênh lắm nên có lẽ sẽ dễ nói chuyện.”

Mặc dù nói Tống Nhiễm Nhiễm tiến vào giới giải trí để theo đuổi ước mơ một cách khiêm tốn, nhưng nghệ sĩ mà Mạnh Dần tự mình đưa đến, nhìn kiểu gì cũng có chút bối cảnh.

Cho nên khi anh Hứa giới thiệu Tống Nhiễm Nhiễm, đôi mắt chớp liên tục, điên cuồng ra hiệu Lâm Thiều cho anh chút mặt mũi.

Lâm Thiều biết rõ không thể dễ dàng đắc tội nữ chính, vì thế nghe lời chào hỏi, “Xin chào.”

Tống Nhiễm Nhiễm ngọt ngào chào lại một tiếng, dường như nghĩ tới cái gì đó, lại lấy ra một viên kẹo từ trong túi đưa cho Lâm Thiều, hỏi: “Cô Lâm ăn kẹo không?”

Chỉ liếc mắt một cái, Lâm Thiều đã lập tức nhận ra nhãn hiệu kẹo, Tống Nhiễm Nhiễm cho một nắm kẹo này ở trên thị trường cũng phải có giá hơn một ngàn (tầm hơn 3 triệu VND).

Vì thế cô không chút do dự nhận lấy rồi nói: “Cảm ơn.”

Dường như Tống Nhiễm Nhiễm rất vui khi Lâm Thiều nhận quà của cô, đôi mắt cong cong cười, “Chỗ em còn rất nhiều, nếu chị Lâm Thiều thích ăn có thể nói với em.”

Bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm (*), vì thế Lâm Thiều cũng không để ý Tống Nhiễm Nhiễm trực tiếp đổi xưng hô từ “cô Lâm” thành “chị Lâm Thiều”, lạnh lùng gật đầu, “Được.”

(*) Ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.

Nhưng Tống Nhiễm Nhiễm không có ý định đi, vẫn dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Lâm Thiều, tựa đang chờ đợi cái gì đó.

Lâm Thiều hơi giật mình, Tống Nhiễm Nhiễm còn đứng chỗ này làm gì? Chẳng lẽ là đang đợi cô…… Có qua có lại?

Vì thế cô đặt túi chườm đá sang một bên, thò bàn tay vào trong túi, sờ soạng bên trong nửa ngày cuối cùng đưa cho Tống Nhiễm Nhiễm một ——

Gói đùi gà bự được hút chân không.

Tống Nhiễm Nhiễm nhìn chằm chằm đùi gà vài giây, nhìn Lâm Thiều với ánh mắt khó hiểu.

Lâm Thiều cho rằng Tống Nhiễm Nhiễm ghét bỏ đùi gà bự của mình, lại cố gắng an ủi nói: “Cô ăn thử đi, cái này thật sự rất ngon.”

Hôm trước cô ở trong nhà phát hiện một tấm thẻ mua sắm ở siêu thị, may mắn bên trong thẻ còn dư lại 300, vừa lúc cần mua chút đồ dùng sinh hoạt và đồ ăn.

Mà cái đùi gà này, là cái ngon nhất trong mười hai cái cô mua, không gì sánh nổi.

Lâm Thiều đã nói như vậy, Tống Nhiễm Nhiễm chỉ có thể nhận đùi gà, nhưng cô vẫn không đi, vẫn cứ nhìn Lâm Thiều như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Lâm Thiều trầm mặc một lúc ngắn, sau đó lại lấy từ trong túi của mình cái đùi gà thứ hai, có chút không nhịn được hỏi: “Cái này cô cũng muốn à?”

“Không, không phải!” Tống Nhiễm Nhiễm lập tức đỏ mặt, vội vàng giải thích, nói ra ý định của mình, “Em có thể thêm WeChat của chị không?”

Cô? WeChat?

Tuy rằng Lâm Thiều thấy khó hiểu, nhưng cũng không có lý do từ chối, lấy di động mở WeChat đưa cho Tống Nhiễm Nhiễm.

Nhưng trong khoảnh khắc đưa ra, Lâm Thiều lập tức hối hận.

Bởi vì tên được ghim trên đầu trên giao diện nói chuyện của WeChat là…… Phó Triều Dịch, đằng sau còn ghi chú 3 hình trái tim rất hoa lệ.

Mà lúc này, ánh mắt của Tống Nhiễm Nhiễm dừng trên màn hình di động, hiển nhiên cũng đã thấy.

Nhưng vào lúc này, một tiếng la vang lên phá vỡ khoảnh khắc yên tĩnh có hơi xấu hổ này.

“Phó tổng tới đoàn phim!”

Lâm Thiều: “……”

Cô không tin trên thế giới sẽ có loại trùng hợp này.

Mạnh Dần nhíu mày, “Sao Phó tổng lại đến?”

Anh Hứa cười lạnh một tiếng, “Ném Lâm Thiều nhà chúng tôi một mình ở cuộc họp báo, hiện tại biết sai rồi muốn đến xin lỗi?”

Ngay cả Tống Nhiễm Nhiễm cũng cảm thấy anh Hứa nói đúng, nhìn về phía Lâm Thiều đáy mắt còn mang chút đau lòng.