Lý Đại Đào Cương

Chương 1

“Ư… A! Ưmm…Không, đừng…đừng mà…”

Sở Minh giãy giụa điên cuồng muốn vùng ra khỏi cơ thể nồng nặc mùi rượu của người kia, nhưng y lại bị cánh tay cường tráng của hắn ôm chặt lấy. Từ thuở nhỏ Sở Minh đã học văn thư, y thông thạo tất thảy những đạo lý lớn nhỏ trong Tứ thư ngũ kinh*, nhưng khi đối mặt với tình huống như hiện tại, y hoàn toàn không đủ sức chống cự.

*Tứ thư ngũ kinh là 9 tác phẩm kinh điển của văn hóa Trung Quốc, là nền tảng của tư tưởng Nho học. Chi tiết sợt gu gồ nha dài quá =)))))

Sở Minh cảm giác được phía dưới thân lạnh đến đáng sợ, nhưng nơi bị vật nọ liên tiếp ra vào căng tới nỗi nóng muốn đòi mạng. Những va chạm mạnh mẽ khiến khoé mắt y ửng hồng, hay cho ngày thường một thân ôn nhu nho nhã, trong phút chốc chỉ còn lại sự sỉ nhục. Sở Minh tuyệt vọng muốn nhìn rõ người đang đè bên trên mình, nhưng bóng đêm kia quá dày đặc, ánh trăng lại mờ nhạt, cuối cùng cũng không nhìn thấy được mặt hắn.

Thứ duy nhất y có thể cảm nhận được chỉ là một cơ thể rắn chắc và vòng eo thon gọn của người đó.

Cho dù Sở Minh có không cam lòng đến thế nào, nỗi khát khao trong cơ thể vẫn phần nào bị khơi dậy dưới sự tấn công của người kia. Lần đầu tiên được nếm trải cảm giác ân ái thân mật trong suốt hai mươi bốn năm, y không chống đỡ nổi những kɧoáı ©ảʍ dữ dội, phát ra tiếng rêи ɾỉ khe khẽ trong cơn kí©ɧ ŧɧí©ɧ tột độ rồi mơ màng thϊếp đi. Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, y dường như cảm nhận được một dòng chất lỏng nóng bỏng mạnh mẽ tràn vào trong nội đạo.

Advertisement



Tiếng thở dốc nặng nề vang vọng cả đêm, không biết đến tận lúc nào mới dần an ổn trở lại.

Tờ mờ sáng, Sở Minh tỉnh lại trong một vòng tay rộng lớn. Y đau đớn quay đầu, nhìn chằm chằm nam nhân đã khiến mình thành ra như thế này.

Người đấy mặt mày sáng sủa, đôi mắt hẹp dài nhắm nghiền, hai cánh môi mỏng mím chặt lại, dáng vẻ giống như đang mang tâm sự nặng nề. Nhưng mà nói cho cùng, hắn ta quả thực là một nam tử tuấn lãng.

Tướng… Tướng mạo này…hầu như ngày nào cũng có thể nhìn thấy ở ngự thư phòng, chính là Thái tử điện hạ!

Sở Minh hít vào hai ngụm khí lạnh, cố gắng ép bản thân phải bình tĩnh lại.

Suốt hai mưoi bốn năm cuộc đời, đến tận giờ này y vẫn chưa từng gặp phải chuyện hoang đường đến vậy. Từ nhỏ Sở Minh đã theo phu tử học cách làm người, học cách dưỡng đức, nhưng trước nay chưa từng học phải làm thế nào nào để trách cứ một tên Đăng Đồ Tử.*

*Từ lóng ý chỉ kẻ da^ʍ tặc háo sắc, yêu râu xanh. Đăng Đồ Tử vốn là tên của 1 sĩ phu cùng thời với Tống Ngọc, là một trong tứ đại mỹ nam của Trung Quốc cổ xưa. Từ lóng này xuất phát từ điển cố xích mích giữa Đăng Đồ Tử và Tống Ngọc.

Huống chi, tên Đăng Đồ Tử này còn là một người quen… Là đương kim Thái tử một nước.

“Bỏ tay ra.” Giọng nói lạnh lùng của Sở Minh vang vọng trong căn phòng. Người kia cũng không ngủ sâu, nghe thấy tiếng y nói, đôi mắt hơi mơ màng hé mở, nhưng chỉ vài giây sau liền tỉnh táo. Hai mắt hắn hệt như mắt ưng, nhìn chằm chằm Sở Minh.

“Thái tử điện hạ thân thể ngàn vàng, việc đêm qua chỉ là một giấc mộng hoang đường vớ vẩn do say rượu mà thành. Mong Thái tử điện hạ vạn lần không cần để tâm.” Sở Minh thoát khỏi tay hắn, chịu đựng sự đau nhứt trên thân thể trần trụi, lập tức xốc chăn lên bước xuống giường, cúi người nhặt y phục hôm qua bị hắn ném vương vãi dưới đất. Y chậm rãi khoác quần áo lên người, cũng không để ý tới sắc mặt khó coi của người phía sau mà bước thẳng tới ngồi lên ghế quý phi*, đưa lưng về phía Yến Thừa Khải, thong thả buộc chặt trường bào.

*Ghế dài có thể nằm được một cách sang chảnh, thường để trong phòng ngủ.

“Mời Thái tử điện hạ trở về cho. Hôm nay ngài còn phải lên triều, không nên trì hoãn… Thần cũng phải đến Hàn lâm viện rồi.”

Sở Minh nghe thấy phía sau truyền đến tiếng quần áo cọ xát, trong lòng thở phào một hơi, tấm lưng thẳng tắp cũng không còn đủ sức lực chống đỡ mà mềm nhũn xuống, nửa dựa vào ghế quý phi.

“Hàn lâm viện Đại học sĩ… Ừm…Sở Minh?” Yến Thừa Khải chẳng buồn mặc quần áo cho chỉnh tề, chỉ tiện tay nhặt một tấm ngoại bào khoác lên người. Hắn nhẹ nhàng vòng đến trước ghế, bàn tay kɧıêυ ҡɧí©ɧ nâng khuôn mặt nam tử hơi mệt mỏi mà cúi đầu, khóe môi cười như không cười khẽ nhếch lên.

Thế nhưng sau khi nhìn rõ dung mạo người đối diện, ý cười trong mắt hắn liền nhanh chóng biến mất.

Gương mặt người kia tựa như quan ngọc, mặt mày ôn thuận, ánh mắt lại thanh lãnh như băng tuyết, bên trong lóe lên ánh sáng trí tuệ. Thoạt nhìn giống như cây trường đao xuyên qua tuyết lạnh.

Chỉ là gương mặt này lại khiến hắn vô thức nhớ tới người kia…

Thừa cơ khi Yến Thừa Khải bỗng dưng ngây người ra, Sở Minh liền nghiêng mặt tránh khỏi tay hắn. Y không nói gì, chỉ nhàn nhạt liếc mắt về phía hiên cửa, lặng lẽ “mời” Yến Thừa Khải đi ra ngoài.

Yến Thừa Khải nhíu mày: “Cũng mong Đại học sĩ…đừng nên đem chuyện giữa ta và ngươi nói cho phụ hoàng biết, bản cung đồng ý làm hết sức những gì có thể để đền bù cho ngươi.”

“Thần có thể nói cái gì?” Sở Minh giận quá hóa buồn cười, “Điện hạ nghĩ nhiều quá rồi, việc đêm qua vốn dĩ chỉ là giải tỏa du͙© vọиɠ. Ham muốn là bản tính bình thường của con người, điện hạ không cần thiết phải cảm thấy nợ ta. Bây giờ mời ngài nhanh chóng quay về Đông cung. Ngài, vẫn chỉ Thái tử điện hạ trong sạch đến tham dự gia yến của nhà ta, vì quá chén mà đến đây tá túc một đêm.”

Sở Minh nghiến răng nghiến lợi nhấn mạnh hai từ “trong sạch”, lúc này có bị thiểu năng cách mấy cũng nghe ra được Sở Minh đang tức giận, cố ý mỉa mai Yến Thừa Khải. Dù vậy, Yến Thừa Khải cũng không hề cảm thấy bất mãn. So với một Hàn lâm viện Đại học sĩ ngày thường luôn mang vẻ đoan chính trang nghiêm đứng tấu trình trước mặt phụ hoàng, thì cái người quần áo xộc xệch, khóe mắt phiếm hồng, lời nói sắc bén đang giận dỗi trước mặt lại càng đáng yêu hơn.

“Được rồi. Không hổ là Hàn lâm viện Đại học sĩ, từ ngữ phong phú lại còn trau chuốt tỉ mỉ, ngay cả chế nhạo bản cung nghe cũng êm tai đến vậy.” Yến Thừa Khải nhếch môi nở một nụ cười lưu manh, cúi xuống hôn một cái lên tai Sở Minh: “Đúng không? Mà Đại học sĩ cũng đã trải qua cả đêm phong lưu rồi, vậy…bản cung hầu hạ ngài có chu đáo hay không?”

Gương mặt trắng nõn của Sở Minh hơi hơi ửng hồng, trước nay y chưa từng gặp người nào vô sỉ đến vậy. Ngày thường cho dù là quan văn hay quan võ nhìn thấy y đều phải tôn trọng ba phần, cung kính gọi y một tiếng Đại học sĩ, ngay cả hoàng thượng đối với y cũng có ba phần khiêm tốn, chưa từng có người nào dám trêu đùa, khinh bạc với y như vậy…

Khoan, chỡ đã…

Giường cũng lên rồi, còn trải qua một đêm điên loan đảo phượng, khinh bạc cái quái gì nữa?

Sở Minh trừng mắt liếc qua Yến Thừa Khải, dùng chút lý trí còn sót lại từ kẽ răng phun ra vài chữ: “Ngài mau trở về đi… Ta không muốn đệ đệ của ta thấy ngài.”

Tuy rằng Yến Thừa Khải thường xuyên nhìn thấy Sở Minh ở ngự thư phòng, nhưng người còn lại trong Thượng Kinh Song Bích là Sở Du lại rất ít khi tiếp xúc, chỉ từng nghe nói qua những thủ đoạn tàn nhẫn và độc ác của y.

Nhớ lại hình như có mấy lần hắn đến phủ Nội vụ kiểm toán cuối năm đã từng gặp qua Sở Du. Quả thật y cùng với ca ca của mình tài sắc bất phân, nhưng nếu hắn nhớ không lầm thì vẻ đẹp của y lại có vẻ hung hiểm và yêu diễm hơn, khóe mắt đuôi mày đều ánh lên nét phong tình, nhưng bên trong lại không giấu được sự mệt mỏi cùng cô độc.

Lần này Yến Thừa Khải không dây dưa lâu với Sở Minh nữa, dù sao vẫn phải lên triều, hắn đành nhặt mớ quần áo lộn xộn dưới đất lên mặc lại cho chỉnh tề.

Sở Minh ngồi một bên hết nhìn chằm chằm mặt đất rồi lại bực bội vò vò tóc, đầu óc loạn thành một cục. Một lúc lâu sau y mới nghe được tiếng mở cửa cọt kẹt, nhưng từ xa nhìn thấy lại là một cảnh tượng hết sức buồn cười.

Thường ngày Thái tử điện hạ dáng vẻ đoan chính, tươm tất bao nhiêu, thì bây giờ người đang đưa lưng về phía y lại lôi thôi, xộc xệch bấy nhiêu. Búi tóc của hắn rời rạc xiêu vẹo, trâm cài miễn cưỡng vắt trên đầu, dường như sắp chịu hết nổi mà rớt ra… So với Thái tử điện hạ ngày trước thật sự là một trời một vực.

Sở Minh nhịn không được mỉm cười gọi một tiếng: “Điện hạ.”

Yến Thừa Khải quay đầu nhìn về phía Sở Minh, theo ánh mắt ngái ngủ đang mở to của hắn, cây trâm ngọc đang lung lay trên đầu rất không phụ lòng của mọi người mà rơi xuống đất vỡ làm đôi.

Ừm. Nhìn sơ qua thì có lẽ là bị chiều hư, năng lực sinh hoạt tàn phế cấp độ ba.

Sở Minh nắm lấy tay áo Yến Thừa Khải, kéo hắn tới trước một cái gương đồng. Y bảo hắn ngồi xuống chiếc ghế gỗ lê đặt trước gương, còn mình thì cầm cây lược gỗ trên bàn, nhẹ nhàng chải lại mái tóc dài rối bù của Yến Thừa Khải.

Yến Thừa Khải ngồi trên ghế, thông qua gương đồng lờ mờ nhìn thấy bóng người phía sau. Người kia cúi đầu, khóe mắt cong cong giống như đang cười, không hiểu sao lại mang đến một loại cảm giác nho nhã tuấn tú khác thường.

Lại phải nói, mái tóc Yến Thừa Khải trầy trật vấn cả buổi cũng không được, vậy mà vào tay Sở Minh đã nhanh chóng được xử lý gọn ghẽ . Trong lúc Yến Thừa Khải còn đang ngây người, Sở Minh đã vấn xong tóc, bàn tay như ngọc duỗi ra trước mặt hắn: “Tử kim quan của điện hạ đâu?”

Yến Thừa Khải lấy một cái tử kim quan từ trong tay áo ra đưa cho Sở Minh, Sở Minh nhanh chóng dùng nó cố định lại búi tóc, sau đó lại lấy một chiếc trâm ngọc của mình cài xuyên qua kim quan trên đầu hắn.

“Xong rồi.”

“Tay nghề không tệ, có vẻ ngươi rất thành thục việc này nhỉ?”

“Điện hạ, thần sống hai mươi bốn năm, từ khi nhược quán* tới nay, chuyện này đã không cần phải nhờ tay người khác giúp đỡ. Trong phủ của thần vắng vẻ, không so được với Đông cung đầy ắp kẻ hầu người hạ của ngài.” Sở Minh cười tủm tỉm nói, Yến Thừa Khải thậm chí hoài nghi y có thực sự đang dỗi mình hay không.

*Nhược quán là một nghi lễ báo hiệu con trai đã đến tuổi trưởng thành (20 tuổi)

Yến Thừa Khải không hề biết, hiện tại bàn tính nhỏ trong lòng Sở Minh sớm đã khảy lên lạch cạch.

Sở Minh quyết định hôm nay viết một cái đơn xin nghỉ phép, lý do…

Đương nhiên là đêm qua Thái tử điện hạ xảy ra va chạm với thần, thần quá hoảng sợ, thân thể bỗng nhiên không khoẻ, có thể cần phải tịnh dưỡng nửa tháng.

Nếu mình không trị được hắn, vậy để cha hắn trị.