Sau Khi Trọng Sinh Bé Con Tiểu Hồ Ly Bị Lộ Tiếng Lòng Bị Cả Giới Sủng Ái

Chương 16: Làm ướt hết người Thái Tử Thiên giới

Mấy câu được nói xong sắc mặt Lý Duệ liền đại biến, tay nặm chặt thành quyền: "Ta chỉ nói vài câu vui đùa, Lục điện hạ tại sao phải hùng hổ dọa người như vậy."

[Bạch Dĩ Phàm chỉ được sinh ra tốt, nếu phụ thân hắn là chủ Yêu giới, nơi nào đến lượt hắn nói chuyện.]

[Hắn cũng là yêu, là hồ ly, dựa vào gì khinh thường loài cẩu ta.]

"Bổn điện hạ hùng hổ dọa người?"

"A."

Bạch Dĩ Phàm suýt tức đến bật cười.

Vỗ vỗ đệ đệ trong l*иg ngực: "Tiểu Thất a, đệ nhìn rõ, con cẩu này không biết địa vị của chính mình, hiện giờ bị thua, lật lọng cắn người."

"Hắn không cùng đẳng cấp với chúng ta, bằng không nếu nói không rõ lại chọc bản thân không thoải mái."

"Ê a..." Bạch Dĩ Lạc nắm tay nhỏ thành nắm đấm, dùng sức múa may.

[Ưm ưm, đệ đã nhớ.]

"Lục điện hạ không cần quá phận." Lý Duệ đôi mắt đỏ hoe, bộ dáng như vừa chịu nhục, không biết còn tưởng rằng Bạch Dĩ Phàm làm gì hắn.

Bạch Dĩ Phàm nghe được câu nói chê cười nào đó: "Này đã quá phận?"

"Bổn điện hạ càng có thể quá mức hơn nữa?"

"Người đâu! Con trai của trưởng tộc Cẩu tộc là Lý Duệ, dĩ hạ phạm thượng, nói không lựa lời, đem xuống vả miệng 50 cái."

[Oa, lục ca thật soái.]

Bạch Dĩ Lạc ánh mắt lấp lánh, cắm ngón tay của mình, kích động đến cẳng chân đung đưa."

Ngay sau đó, thị vệ chạy tới kéo ra ngoài. Sau đó tiếng vỗ tay không ngừng.

Bạch Dĩ Phàm giống như không có việc gì lấy khăn tay cẩn thận lau nước miếng cho nhãi con trong l*иg ngực.

"Tiểu Thất, đi thôi, lục ca dẫn đệ đi dạo một chút, không thể kẻ chướng mắt làm ảnh hưởng tâm trạng tốt của chúng ta."

"Nha..."

Chờ Bạch Dĩ Phàm rời đi mấy người chung quanh nhìn nhau, nhìn thoáng qua Lý Duệ bị đánh ở dưới đất im lặng rời đi.

Trong góc, Bạch Dĩ Vân cùng Bạch Dĩ Xuyên đều nhìn thấy sự việc vừa xảy ra.

"Tiểu Lục còn rất có khí thế."

"Trưởng thành rồi."

Hai người liếc nhau, môi nở lên nụ cười.

Tiểu Thất thật là bảo bối, bảo bối của cả nhà bọn họ.

"Đại ca huynh chết như thế nào? Nói cho đệ biết đi."

"Vậy đệ chết như thế nào? Cũng nói cho ta biết đi."

"Ta, tiểu Thất không nói cho ta biết a."

Hai người vừa đi vừa nói chuyện.

Bạch Dĩ Phàm ôm tiểu bảo bối ngồi trong đình hóng mát giữa hồ, xung quanh hoa sen nở rộ, tiên hạc bay lượn trên mặt nước.

"Tiểu Thất nhìn kìa, nơi đó có một con sóc."

Bạch Dĩ Lạc dựa vào l*иg ngực lục ca mình, tròn xoe đôi mắt nhìn sóc nhỏ đang nhảy lên nhảy xuống cách đó không xa, cao hứng vẫy vẫy tay.

"Ah..."

"Ê a..."

[Sóc nhỏ lại đây chơi cùng ta đi.]

"Lục điện hạ!"

Bỗng có âm thanh vang lên khiến Bạch Dĩ Phàm quay đầu, Bạch Dĩ Lạc cũng muốn nhìn mà không quay đầu được.

"Ah..."

[Ai vậy? Giọng này nghe quen quen.]

"Gặp qua Thái Tử điện hạ." Bạch Dĩ Phàm ôm bé con khẽ cúi người.

"Không cần đa lễ."

Hàn Diệp chắp tay đi vào trong đình, hộ vệ biết ý mà đứng hai bên chân cầu thang, không theo vào.

Bạch Dĩ Lạc thấy là ai liền vui mừng vẫy tay nhỏ, miệng chảy nước miếng.

Không có biện pháp, quản không được chỉ đành để nó chảy.

Trong chốc lát có người dùng khăn lau đi.

"Ah..."

"Nhóc con là muốn chào hỏi cùng ta sao?" Hàn Diệp lại gần, ngón tay hơi lạnh dừng trên khuôn mặt nhỏ của tiểu hồ ly, nhẹ nhàng vuốt ve.

[Tiểu ca ca.]

[Tiểu ca ca ôm ôm.]

Bạch Dĩ Lạc tay nhỏ vùng vẫy, muốn đi qua bên cạnh Hàn Diệp.

Bạch Dĩ Phàm thấy đệ đệ có bộ dáng gấp không chờ nổi có chút buồn cười.

Tại sao lại đối với Hàn Diệp lại nhiệt tình hơn so với hắn? Điều này không đúng a!

[Tiểu ca ca đẹp, ôm một cái.]

Bạch Dĩ Phàm đã hiểu: nguyên nhân là lớn lên đẹp.

Nhưng hắn lớn lên cũng không kém mà.

Cửu Vĩ Hồ tộc không ai lớn lên xấu cả.

Hàn Diệp nhìn tiểu hồ ly nhỏ, vươn tay về phía y: "Ca ca ôm đệ được không?"

Hắn chưa ôm qua hài tử nào.

Phụ thân cũng chỉ có một đứa con là hắn.

Bạch Dĩ Phàm không chú ý tới tiểu hồ ly liền hướng người kia nhào qua.

Hàn Diệp nhìn thấy vội vàng đưa tay ôm nhóc con nghịch ngợm này.

[Ah, ôm tới rồi.]

Bạch Dĩ Lạc gắt gao nắm chặt ống tay áo của Hàn Diệp.

Đừng nhìn y còn nhỏ nhưng sức lực rất lớn.

Bạch Dĩ Phàm: "..."

Nhìn người không nên đánh giá vẻ bề ngoài.

Lén liếc mắt nhìn Hàn Diệp một cái.

Hừ, chẳng qua khí chất tốt hơn hắn thôi sao, có gì đặc biệt hơn người.

Hàn Diệp ôm hồ ly nhỏ hết đùa lại dỗ, không hiểu vì sao rất thuần thục thuận tay.

Bạch Dĩ Phàm ngồi một bên nhìn tâm tình vô cùng vì diệu.

"Ai nha."

Kinh hô một tiếng, Bạch Dĩ Phàm ngẩng đầu nhìn lại, miệng há lớn.

[Ô oa ô ô ô... Nướ© ŧıểυ, nướ© ŧıểυ.]

[Không khống chế được oa...]

Bạch Dĩ Lạc vô cùng xấu hổ, không nghĩ tới việc mình sẽ tiểu lên người ân nhân cứu mạng của mình, không nhịn được mà bật khóc nức nở.

[Ô ô ô... Mất mặt quá, mất mặt quá!]

Hàn Diệp nhìn ao ướt sẫm màu lại mà không kịp phản ứng.

Tiểu gia hỏa này... Thế nhưng lại đi tiểu...

Bạch Dĩ Phàm kịp phản ứng nhanh chóng ôm nhóc ngốc mà mình vào lòng.

"Thái Tử điện hạ thứ tội, tiểu Thất không phải cố ý, ngài đừng nóng giận."

"Người tới, mau dẫn Thái Tử đi thay y phục."

Hàn Diệp thấy tiểu hồ ly xấu hổ giấu mình trong l*иg ngực Bạch Dĩ Phàm, xua xua tay: "Không sao, không sao, chỉ là tiểu hài tử, có thể hiểu được."

"Lục điện hạ mau mang Thất điện hạ đi thay y phục, tiểu hài tử yếu ớt, đừng để bị cảm lạnh."

Tê Khê điện.

Hồ Hậu thay y phục mới cho tiểu bảo bảo nhà mình, nhéo nhẹ cái mũi nhỏ nhắn của hắn: "Con a, con cũng lớn gan quá rồi, cũng dám tiểu lên người Thái Tử điện hạ, may mà người không tức giận."

Thiên giới và Yêu giới vẫn luôn duy trì sự hoà bình, không ai muốn phá vỡ sự cân bằng này. Nhưng trên thực tế mối qua hệ vẫn rất mong manh.

Lần này khi tiểu Thất sinh ra, đã hai lần phái Thái Tử Hàn Diệp đến đưa lễ vật. Một là muốn ngoại giới biết hai giới vẫn hữu hảo hoà bình, hai là cho thấy Thiên giới coi trọng Yêu giới.

Nhưng nói khó nghe thì đây là để ngoại giới xem thôi.

Để lấy mặt mũi thôi.

Bạch Dĩ Lạc lắc tay nhỏ: "Nha..."

[Con không phải cố ý mà, mẫu thân đừng tức giận, Lạc Lạc, Lạc Lạc không khống chế được.]

Hồ Hậu bật cười, khống chế, một hài tử sao có thể khống chế.

"Tiểu Thất cần lớn lên thật tốt."

Đời trước, tiểu Thất nhà nàng không có một ngày thoải mái, lần này, tất cả đều phải tốt.

"Ah..."

Bạch Dĩ Lạc vui vẻ cười nhìn về Hồ Hậu, cắn cắn tay nhỏ, đá đá chân.

"Có phải đói bụng rồi không, mẫu thân đi lấy sữa cho con."

Nhóc con mới sinh đã không muốn người khác cho ăn mà muốn tự mình ăn.

Rõ ràng chỉ là nhóc con nhưng lại đối với cái này cố chấp nhưng y không có cách nào tự ăn được.

"Mẫu thân."

"Hoa bá mẫu."

[Ah, lục ca ca, tiểu ca ca.]

[Tiểu ca ca, ta không phải cố ý đâu.]

Bạch Dĩ Lạc ngước đôi mắt trong veo sáng ngời về phía Hàn Diệp, nhẹ nhàng chớp mắt.

"Các con tới rồi, ngồi đi."

Hồ Hậu dịu dàng nhìn Bạch Dĩ Phàm cùng Hàn Diệp, mời bọn họ ngồi xuống.

"Thái Tử điện hạ, hôm nay thật xin lỗi, tiểu Thất nhà chúng ta không hiểu chuyện."

Hàn Diệp ngồi xuống, không để ý: "Hiểu được, chỉ là đứa nhỏ, Cô không phải là người nhỏ mọn."

"Tiểu Thất tên là gì?"