Sau Khi Trọng Sinh Bé Con Tiểu Hồ Ly Bị Lộ Tiếng Lòng Bị Cả Giới Sủng Ái

Chương 9: Bằng hữu của đại ca

Sau khi uống sữa xong Bạch Dĩ Lạc được Hồ Hậu đặt y bên cửa sổ để phơi nắng.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, thoải mái là người muốn ngủ. Cho nên Bạch Dĩ Lạc ghé vào trong ổ nhỏ ngủ luôn, ngủ đến bụng tròn ra.

Trong mộng y nhìn thấy thảm trạng đời trước. Phụ thân chết, mẫu thân cũng chết, ca ca tỷ tỷ đều đã chết... Máu đỏ nhuộm đỏ chân trời…

Nhìn thấy màu đỏ Bạch Dĩ Lạc đột nhiên bừng tỉnh.

“A...”

[Làm ta sợ muốn chết.]

[Ta còn tưởng bi kịch lại tái diễn, may mắn chỉ là mộng.]

Bạch Dĩ Vân một bên đọc sách, nghe thấy âm thanh vội buông sách xuống đi qua xem.

“Bé út, là sao thế? Mơ thấy ác mộng à?”

Bạch Dĩ Lạc nhìn thấy đại ca lập tức nhõng nhẽo bò qua, âm thanh giọng sữa kêu lên đầy ủy khuất.

[Ưm, ác mộng đáng sợ, đại ca ôm ôm.]

Bạch Dĩ Vân đem bé ôm vào ngực, vuốt lông trấn an bé út nhà mình: “Không sợ không sợ, đại ca ở đây, yêu ma quỷ quái đều không thể tổn thương bé út nhà chúng ta được.”

Hắn từ phụ thân biết được tiểu Thất đã chết qua một lần, mà lần kia kết cục của nhà bọn họ đều không tốt.

Nhưng mà không quan hệ, lúc này đây, bọn họ đều sẽ thực tốt, thực hạnh phúc bên nhau.

Bạch Dĩ Vân trên mặt cười lại càng dịu dàng, ôn nhu.

“Bé út ngoan, bé út đừng sợ, đại ca sẽ bảo hộ bé út nhà chúng ta.”

Vừa nói lời này, vốn Bạch Dĩ Lạc đã ổn định tâm trạng nháy mắt đã trực tiếp khóc òa lên.

[Oa... Đại ca thân yêu, đại ca ôn nhu săn sóc nhất a.]

[Cái người độc ác kia lại dám đem đại ca ôn nhu chặt đứt tay chân, hắn sao có thể hạ thủ được, ô ô ô... Đại ca đáng thương của ta a...]

[Ô ô ô... Đại ca ô a...]

Nói thật thanh âm có chút ồn, như ma âm xuyên thủng màng nhĩ.

Bạch Dĩ Vân nhíu mày, muốn bịt lỗ tai nhưng lại sợ tiểu gia hỏa trong l*иg ngực hoài nghi rồi lại khóc càng to, đành phải chịu đựng ôn nhu dỗ.

“Không khóc không khóc, đại ca ở đây, đại ca ở đây.”

“Đại ca đâu có chết.”

“Không thiếu cánh tay hay cái chân nào.”

“Sẽ không chết, sẽ không chết.”

Nói xong lời cuối cùng lại có chút không biết làm sao.

Cố tình tiểu gia hỏa này chỉ lo khóc không quan tâm lời hắn nói.

“Bé út ngoan, không khóc, đại ca mang đệ đi xem thảo nguyên được không, vừa lúc đại ca nhận thức một người bằng hữu tốt, mang bé út đi xem.”

Bạch Dĩ Vân hôn hôn chán y nhẹ nhàng dỗ dành.

Vốn không nghĩ tới sẽ ra ngoài nhưng không có biện pháp vì dời điểm chú ý của bảo bối trong ngực đành dẫn y ra ngoài một chút.

Cũng vì lỗ tai và đầu óc mình.

Vốn dĩ đang khóc thút thít Bạch Dĩ Lạc bắt lấy trọng điểm, đôi mắt ngấn nước lập tức sáng lên.

[Bằng hữu? Người đó sẽ không phải Lam Chính Trạch chứ?]

“Hắn kêu Lam Chính Trạch, học thức uyên bác, cùng đại ca rất hợp ý nhau.”

Bạch Dĩ Vân một bên nói, một bên lấy chăn bọc tiểu gia hỏa này lại, đồng thời quan sát phản ứng của Bạch Dĩ Lạc.

Có thể nói ra tên Lam Chính Trạch thì khẳng định có vấn đề.

[Cái gì? Thật đúng là người này.]

[Đại ca ca a, còn thảo nguyên gì nữa, hắn tiếp cận ca chỉ là muốn báo mối thù gϊếŧ cha, chính hắn đã hại ca đứt tay chân, còn đem cắt chín cái đuôi của ca.]

Bạch Dĩ Lạc ôm lấy tay Bạch Dĩ Vân, không ngừng ‘anh anh anh’, muốn cho đại ca biết y đang nói gì.

Nhưng Bạch Dĩ Vân tỏ vẻ mờ mịt, làm Bạch Dĩ Lạc cực kỳ không biết làm sao.

[Nếu ta có thể nói thì tốt rồi, có thể nói thì khẳng định có thể tránh tất cả mọi sự.]

[Từ từ, đại ca lại không nghe hiểu ta đang nói cái gì, anh anh anh... Ô ô ô...]

[Hồ ly nghe không hiểu ngôn ngữ hồ ly???]

Lại bắt đầu gào khóc, Bạch Dĩ Vân chưa kịp phản ứng lại, lỗ tai trực tiếp bị bạo kích, cũng không biết điểm chú ý của nhóc con này sao lại chuyển nhanh như vậy.

Quả nhiên nhãi con mới sinh đều sức sống mười phần.

Bạch Dĩ Vân xoa đồ nhỏ của tiểu bảo bối, ôm bé đi ra ngoài.

Không muốn đi thảo nguyên liền không đi, ở trong hoa viên phơi nắng vậy.

“Bé út ngoan, chúng ta phơi nắng nha.”

“Anh anh anh...”

[Đại ca không nghe hiểu ta nói... Đau lòng ?_? Hu hu hu~~]

Bạch Dĩ Vân thở dài, thật đúng là không phải hắn nghe không hiểu, mà bé con này luyên thuyên hoàn toàn không biết đang nói chính là gì.

Thật là đau đầu.

“Bé út, xem này, con bướm.”

Bạch Dĩ Vân duỗi tay đem con bướm gọi lại, dừng trong lòng bàn tay đưa tới trước mắt Bạch Dĩ Lạc. Quả nhiên khi nhìn thấy con bướm thì nhóc này liền đem tầm mắt di chuyển.

Còn vươn móng vuốt nhỏ bắt bướm.

Con bướm vỗ cánh, chậm rì rì bay.

“Anh...”

[Đừng bay, đừng bay nha.]

[Ta không có ăn ngươi.]

Bạch Dĩ Vân ngồi một bên chống tay lên trán, ánh mắt ôn nhu nhìn bé út đang chọc bướm, ngón tay đưa linh lực không chế con bướm bay lượn.

Bé út yên tâm, đại ca sẽ bảo về tốt đệ.

Chờ Bạch Dĩ Lạc chơi mệt ngủ rồi, Bạch Dĩ Vân phân phó nha hoàn chiếu cố ý, mới rời khỏi Tê Khê điện.

Trở lại điện Thái Tử hắn liền gọi thủ hạ của mình.

“Chủ tử, có gì phân phó.”

Bạch Dĩ Vân đứng bên cửa sổ, nhìn bóng người nơi xa: “Đi tra Lam Chính Trạch, điều tra phải chi tiết rõ ràng, đặc biệt điều tra phụ thân hắn chết như thế nào?”

“Vâng.”

Mối thù gϊếŧ cha, hắn không nhớ mình đã giét qua người vô tội nào.

Phụ thân tên kia rốt cuộc là ai?

Bạch Dĩ Vân đôi mắt trầm tư, lại đột nhiên phát lên một cỗ hàn ý.

Mặc kệ là ai, ngươi muốn gϊếŧ ta, ta tự nhiên sẽ phản kích.

Hắn không thể để bé út không có đại ca.

**************

Lại một ngày, Bạch Dĩ Lạc nói Tê Khê điẹn nhàm chán, nháo loạn muốn đi ra ngoài.

Hồ Hậu sợ y nghẹn hư liền mang theo y ra ngoài điện đi lại, vừa vặn thấy Bạch Dĩ Vân, bảo nhi tử dẫn tiểu Thất đến cung hắn một chút nhưng không thể đi ra khỏi Yêu Vương cung.

[Oa, không khí mới mẻ, thật thoải mái.]

Bạch Dĩ Lạc ghé vào trong l*иg ngực đại ca, tò mò kích động nhìn bốn phía, nếu không phải Bạch Dĩ Vân ôm vô cùng chắc sợ là y đã bay đi.

“Bé út, ngoan ngoãn đợi.”

Bạch Dĩ Vân đem nửa thân mình muốn bay ra ngoài của nhóc con này giữu lại, vỗ vỗ đầu bé, ý bảo an phận chút.

Ngã xuống thì thật không xong.

Bạch Dĩ Lạc dù nghịch ngợm nhưng rất nghe lời, nhưng chẳng bao lâu liền quên, hưng phấn mà động bốn phía.

[Hồ nước? Có cá sao?]

[Muốn ăn cá.]

[Đại ca ca, câu cá câu cá.]

Nghĩ đến cá kho, cá nướng,... Các loại món ăn làm từ cá, Bạch Dĩ Lạc mước miếng chảy ra.

Nhìn tiểu gia hỏa trong l*иg ngực đang chảy nước miếng, Bạch Dĩ Vân cười không khép miệng được.

“Bé út...” Như thế nào nước miếng đều chảy ra.

Chỉ có thể lấy khăn lau miệng cho hắn.

[Ăn cá, đại ca ca, ăn cá đi nha ~ ~]

[Yêu đại ca ca nhất ~ ~]

[Đại ca ca ~ ~]

Bạch Dĩ Lạc ôm lấy ngón tay Bạch Dĩ Vân làm nũng, thân thể lại cọ cọ dán đến.

Làm nũng.

Không thể chịu được, không chịu nổi.

Không được, không thể thỏa hiệp.

Nhưng hắn là đại ca yêu quý nhất của bé út.

Làm sao đây, không thể nhịn được nữa.