Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Mười Con Phố

Chương 24: Vậy Chú Lấy Đi Sớm Một Chút, Tám Giờ Cháu Bày Quầy Hàng, Chín Giờ Đã Bán Hết Rồi (2)

Tâm trạng của hai người vui vẻ thêm bạn tốt, sau đó tranh thủ trước khi mặt trời hoàn toàn nóng lên thì xuống núi.

Sau khi Lâm Chu về đến nhà, lập tức nửa chết nửa sống ngồi phịch trên mặt đất.

Vừa nóng vừa mệt, không có một chút sức lực để nhúc nhích.

Nằm trên mặt đất hơn nửa ngày, mới chậm rãi đến phòng tắm tắm rửa một cái, sau đó trên giường nằm chơi di động.

Ngày hôm qua ngủ lâu, lúc này tuy mệt nhưng không muốn ngủ.

Nằm đến giữa trưa, tùy ý làm vài món ăn sau đó Lâm Chu bắt đầu làm bánh bao.

Lớp da của bánh bao xá xíu chế tác thời gian dài, ngày hôm qua chính là chuẩn bị thời gian quá dài, cũng chưa kịp ăn cơm tối đã ra ngoài bày quầy hàng.

Hôm nay phải chuẩn bị sẵn sàng từ sớm.

Lâm Chu đổ một gói bột nở to lên mặt thớt, đổ nước lọc vào trộn lên, chậm rãi nhào bột, chia thành mấy phần, lại dùng một cái khăn hơi ướt đậy lên, tự lên men bốn, năm tiếng.

Trong lúc đó lại chuẩn bị làm nhân.

Đợi khi bột mì lên men tới mức độ nhất định, lại thêm đường cát, nước kiềm, mỡ lợn vào trong bột nhào rồi nhào thêm lần nữa.

Nhào bột là một quá trình tốn thời gian lại tốn sức.

Lâm Chu làm bánh bao mấy ngày, sớm đã quen.

Cách làm cộng thêm kỹ thuật khiến động tác của cậu thoạt nhìn khá nhẹ nhàng.

Không bao lâu, rất nhiều khối bột nhào to đã hoàn thành.

Trắng noãn nhẵn nhụi còn không dính tay.

Bột được nhào xong đặt dưới mặt trời tiếp tục lên men.

Bước tiếp theo là chuẩn bị nhân bánh.

Thịt nạc vai tươi, chất thịt rất mềm, cắt thành từng miếng nhỏ rồi ướp với hành tây.

Sau đó lọc lấy đậu đỏ đã ngâm, bắt đầu nấu nhừ.

Phòng bếp trong biệt thự rất rộng, có nhiều bếp lò.

Chỉ dùng một nồi không đủ nấu hết nên cậu đun nước nấu hai nồi cùng lúc.

Sau này nên mua vài cái nồi sắt, nồi hầm cao bằng sắt và các dụng cụ làm bếp khác loại lớn dùng trong buôn bán để tiện sử dụng hơn.

Tiền lời hàng ngày của cậu rất ổn, nếu không tiêu xài nhiều thì hoàn toàn đủ dùng.

Sau khi chuẩn bị xong nhân và vỏ bánh bao, việc đầu tiên Lâm Chu làm là gói vài cái bánh bao cho mình trước rồi mang đi hấp.

Hôm nay, cậu chuẩn bị từ sớm nên không cần gấp gáp.

Trong thời gian chờ đợi, cậu thong thả gói số bánh bao còn lại.

Cậu phải ăn bánh bao của mình trước mới được.

Hôm qua, cậu thấy khách hàng nào cũng ăn rất ngon lành, nhưng người làm ra bánh bao là cậu còn chưa được ăn, thèm muốn chết.

Nghĩ đến đây, cậu lại nhớ đến cô gái té xỉu trước quầy hàng của cậu hôm qua.

Chắc là cô ấy không sao đâu nhỉ?

Cậu cho cô ấy ăn hai cái bánh bao, uống nửa chai nước. Lúc được xe cấp cứu đưa đi, trông cô đã có vẻ tỉnh táo.

Thời nay, người trẻ tuổi yếu ớt quá, cần phải rèn luyện sức khỏe thật tốt.

...

Một bên khác, Giả Lam thấy sắp đến giờ tan tầm lập tức gọi điện thoại cho cô bạn thân Hiểu Lâm, bàn xem tối nay có nên đến quầy hàng của Lâm Chu để cảm ơn người ta hay không.

“Phải đi cảm ơn người ta chứ! Theo lời cậu, chủ quầy bánh bao cho cậu mấy cái bánh bao, còn cả một chai nước miễn phí, vậy đã xem như cứu cậu một mạng rồi. Không cảm ơn sao mà coi được.”

Tối qua, Giả Lam được đưa đến bệnh viện, truyền nước biển không dậy nổi, còn phải nhờ người đi nộp viện phí giúp. Theo lời đề nghị của y tá, cô đã gọi cho cô bạn thân Hiểu Lâm của mình.

“Với lại chủ quầy bao nhiêu tuổi thế, nam hay nữ, đẹp trai không? Nếu anh ấy là anh chàng đẹp trai, cậu phải lấy thân báo đáp ân cứu mạng nha!”

Giả Lam: ...

Cô suýt nữa đã chết đói trước quầy hàng của người ta, đến sức lực ăn bánh bao còn chả có, làm gì có hơi sức để ý xem ông chủ đẹp trai hay không.

Nghĩ kỹ lại thì cô có thể khẳng định giới tính của người đó, bởi vì giọng nói là nam, nghe còn rất trẻ.

Nhưng cô không chú ý dáng dấp người đó thế nào.

Sau khi nhận ra mình đang nghĩ gì, Giả Lam lắc đầu dữ dội để không nghĩ ngợi lung tung nữa.

“Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là bánh bao ngon lắm!”

“Cậu có biết lúc đó tớ đói đến hoa cả mắt, gần như sắp ngủm tới nơi, đột nhiên có một cái bánh bao nóng hổi đưa đến bên miệng là cảm giác thế nào không?”

“Cắn một miếng, nhân đậu đỏ ngọt lịm tan trong miệng. Khoảnh khắc ấy, hương vị ngọt ngào hệt như cam lộ* lan tràn khắp cơ thể tớ, làm cả người tớ như được kéo lại nhân gian, bổ sung thêm đường. Chẳng mấy chốc tớ đã cảm thấy sực lực dần dần hồi phục.”

*Nước thơm ngọt.

“Cái bánh bao đó thật sự quá ngon, khiến người ta kinh ngạc thán phục. Ôi đờ mờ, tớ chưa bao giờ ăn cái bánh bao nào ngon tới vậy!”

“Cậu đi với tớ không? Tớ dẫn cậu đi ăn thử.”

Cô bạn thân Hiểu Lâm không tin lời Giả Lam cho lắm.

Người nào đói bụng mà được ăn thứ gì đó, chắc chắn đều cảm thấy đặc biệt ngon miệng.