Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Mười Con Phố

Chương 14: Ông Chủ Bốc Đồng Thế Cơ À?

“Bánh bao nhân đậu hũ tê cay hôm qua mấy đứa không được ăn, cũng ngon lắm đấy.”

Quý bà Vương Truyền Quyên nói xong còn lắc lắc đầu, ra vẻ đáng tiếc.

Hai chị em nghe xong, ánh mắt nhìn mẹ mình đều mang theo oán trách.

Bánh bao ngon thế này, mẹ ăn xong cũng không thèm nhớ đến hai đứa con gái đang gào khóc đợi ăn ở nhà. Tình cảm mẹ con chân thành yếu nhớt này, đúng là khiến người ta đau lòng mà.

Vương Truyền Quyên nhận rõ hàm ý trong ánh mắt của hai cô con gái, vội xấu hổ ho khan mấy tiếng rồi nhanh chóng lái sang chuyện khác.

“Ờ, ba mấy đứa còn đang ở nhà đợi đấy, tranh thủ lúc bánh còn nóng, mang về cho ông ấy ăn thử đi.”

Vừa dứt lời, bà liền bước lên trước dẫn đường, ba mẹ con cùng nhau về nhà.



Hôm nay Lâm Chu thu quán còn sớm hơn ngày hôm qua. Có mấy khách tranh thủ mua liền mấy chục cái, rất nhanh đã hết hàng.

Hơn 9h cậu đã dọn dẹp đồ đạc làm mấy chủ quán khác nhìn mà phát thèm.

Cùng là bày quán bán rong, người ta chỉ hơn một tiếng đã hết đồ thu quán. Bọn họ đến giờ còn chưa mở hàng đâu!!!

“Người ta làm ăn tốt là do tay nghề giỏi, ghen tị không nổi đâu. Bánh bao kia tôi có ăn thử rồi, hương vị phải nói là tuyệt vời, không đắt hàng mới là lạ.”

Ông chủ xiên que ế khách, nhàm chán tán ngẫu, chuyện phiếm cùng ông chủ xiên nướng kế bên.

“Haizz, tôi mới bày hàng chưa bao lâu người ta đã dọn về, so thế quái nào được.”

Hôm nay ông chủ quán đồ nướng lại không được ăn bánh bao, chép miệng tiếc rẻ.

Con cọp cái nhà ông quá hung dữ, một cái cũng không cho mua.

Giữ mặt mũi quái gì. Đều là dân bán hàng rong như nhau, sao không biết chăm sóc, hỗ trợ việc làm ăn của người khác chứ.

Ông chú không được ăn bánh bao, giờ oán khí ngập trời.

“Ông lại buôn dưa lê gì đấy? Còn không biết đường xiên thịt nướng hả?”

Quán nướng có khách đến, bà chủ chạy ra thấy ông chồng đang đi buôn dưa lê với hàng xóm thì gào lên, làm đối phương giật cả mình.

“Có ngay, có ngay đây ~”



7h sáng, tiểu Vương rửa mặt xong liền chạy ra ngoài, định lái xe đến công viên Hoa Quả Sơn mua bánh bao giống của Văn Nam hôm qua.

Nếu không phải vì thèm ăn, đánh chết anh ta cũng không có động lực dậy sớm thế này.

Ăn hàng đúng là sức mạnh vĩ đại nhất.

Có điều khi đến nơi, tiểu Vương đậu xe xong liền đi loanh quanh xem thử. Trên quảng trường, trừ mấy người đang tập thể dục ra thì làm gì có chỗ nào bán bánh bao?

Tiểu Vương tìm một vòng vẫn không thấy bánh bao, đành chạy đến đình nghỉ mát, lê la đến chỗ có người để còn hóng hớt.

“Các bác ơi, cho cháu hỏi thăm tí. Ở đây có quán bánh bao không ạ?”

Đám người đang tập Bát Đoạn Cẩm (1 môn võ dưỡng sinh, na ná Thái Cực Quyền): ???

Bánh bao nào lại đi bán ở công viên?

“Không có đâu. Muốn ăn thì đi thẳng thêm 500m rồi rẽ phải mấy lần là đến chợ nông nghiệp, có hàng bánh bao đấy.”

“À, à. Cám ơn các bác ạ.”

Tiểu Vương có tí choáng váng, gãi gãi đầu

Văn Nam nói là mua ở cổng công viên Hoa Quả Sơn mà. Anh ta đến sớm thế này, sao lại không thấy đâu?

Một lần nữa chạy dọc theo quảng trường, tiểu Vương vẫn không thấy chỗ nào bán bánh bao. Anh ta đành lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho Văn Nam.

Mãi không thấy đối phương trả lời, tiểu Vương không thèm đợi nữa, trực tiếp lái xe đi làm.

Đúng là hứng thú bừng bừng chạy đi, mất hứng lết về.

Phí công kích động suốt dọc đường.

Đến cái bóng của xe bánh bao cũng chẳng thấy đâu.

Một bên khác.

Văn Nam cuối cùng cúng bấm nút tắt chuông đồng hồ báo thức, mắt nhắm mắt mở ngồi dậy nên không nhìn di động. Việc đầu tiên sau khi xuống giường chính là bỏ bánh vào hâm nóng, sau mới đi đánh răng rửa mặt.

Đúng 7h40 thì vội vàng ra khỏi nhà, đến chỗ làm. Đến bánh bao cũng là mang theo, vừa đi đường vừa ăn.

Mỗi lần phải dừng đèn đỏ, Văn Nam đều tranh thủ thời gian gặm bánh bao nên chưa đến công ty, bữa sáng đã được giải quyết xong.

Kết quả là đến chỗ làm, vừa ngồi xuống đã cảm nhận được ánh mắt u oán từ sát vách truyền sang, trắng trợn như sắp hoá thành thực chất luôn rồi.

Văn Nam ớn lạnh đến mức bả vai run rẩy, nhìn về phía tiểu Vương.

“Chào… Chào anh, sao thế?”

Tiểu Vương thấy đối phương bày ra vẻ không hiểu gì thì lập tức nổi giận, bi phẫn gào lên: “Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi nữa!”

“Cậu bảo mua bánh bao ở công viên Hoa Quả Sơn cơ mà? Tôi mới lượn qua đấy một vòng, đừng nói là bánh bao, đến rắm cũng chẳng có cái nào luôn kìa!”

Văn Nam sững sờ, định phản bác theo thói quen nhưng một giây sau, nhìn thấy dáng vẻ tức giận của tiểu Vương thì mới sực nhớ ra điều gì đó. Anh hỏi đối phương: “Ơ, không đúng. Anh đến Hoa Quả Sơ lúc nào?”

“Còn có thể là lúc nào nữa, ngay trước giờ làm.”

Tiểu Vương vừa sáng đã chạy không công nên giờ này oán niệm đã đạt đến đỉnh điểm.