Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Mười Con Phố

Chương 11: Thực Khách Tốt Thế Này, Sao Ông Ta Lại Không Gặp Được Chứ! (2)

Nghĩ đến anh là người đầu tiên chờ mở quán trong tuần này, chuyện nhỏ như cái kẹo, thôi thì cứ thỏa mãn cho người ta đi.

“Ông chủ, cậu tốt thật đấy. Cứ quyết định thế nhé!”

“Vậy lấy cho tôi 5 bánh bao thịt bò, 5 bánh rau cải xào nấm hương.”

“Không thành vấn đề.”

Lâm Chu thành thạo bật cả hai bếp, bắt đầu hấp bánh.

Ông chủ quán xiên que bên cạnh thấy một màn tình thương mến thương của hai người thì cảm động đến rớt nước mắt.

Thực khách tốt thế này, sao ông ta không gặp được chứ!

“Ông chủ, cho tôi 2 rau cải nấm hương, thêm 2 thịt bò.”

Ông chủ xiên que lại góp thêm một viên gạch cho chuyện buôn bán của Lâm Chu.

Hai người một trước một sau trả tiền, Lâm Chu cũng chào đón một khởi đầu tốt đẹp, khóe môi cứ cong mãi không chịu hạ xuống.

Thấy người khác yêu thích bánh bao mình làm như vậy, đúng là tràn trề cảm giác thành công.

Cảm giác được mọi người quan tâm ủng hộ này là thứ mà lúc trước đi làm công, cậu có mơ cũng không được trải nghiệm.



Cùng lúc đó, ở nhà Vương Truyền Quyên.

Ăn cơm tối, rửa bát đũa xong xuôi, quý bà Vương Truyền Quyên đang chuẩn bị ra nhảy quảng trường.

Nghĩ đến món bánh bao ăn được hôm qua, bà định kêu hai cô con gái đi cùng.

“ Chị hai, bé út ơi, có ra Hoa Quả Sơn đi bộ không?”

Trong phòng, hai cô con gái một nằm trên giường một đang ngồi trên bàn máy tính chơi game đều vờ như không nghe thấy.

Thời gian nghỉ hè hạnh phúc thế này, không ở nhà nằm máy lạnh cho sướиɠ mà lại bò ra ngoài tập thể dục, rảnh quá hay gì?

“Mẹ nói hai đứa này, ở cổng công viên có đồ ăn ngon lắm. Tập tành xong đúng lúc có thể ăn, hai đứa không đi thật à?”

Nghe đến có đồ ăn ngon, hai cô gái lập tức do dự.

“Món gì ngon ạ?”

Con gái lớn tháo tai nghe xuống, tò mò hỏi.

“Dù sao cũng là món con chưa được ăn bao giờ.”

Vương Truyền Quyên thừa nước đυ.c thả câu, nhất định phải kéo hai cô con gái ra ngoài tản bộ.

Ngày nào cũng ở nhà bật máy lạnh vù vù chẳng thông khí, cũng không tốt cho sức khỏe.

Con người ấy mà, vẫn là phải ra ngoài hít thở không khí trong lành, rèn luyện cơ thể thì mới khỏe mạnh được.

Ngày nào cũng ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn không chịu vận động, rất dễ bị béo phì.

“Đi ạ. Con đi ngay đây.”

Hai cô con gái đều bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tính tò mò, một trước một sau chạy đi thay quần áo, ra ngoài cùng Vương Truyền Quyên.

Từ nhà bọn họ đến công viên Hoa Quả Sơn phải đi mất mười mấy phút. Đến nơi, Vương Truyền Quyên thấy quán bánh bao quen thuộc đã mở cửa thì yên tâm dẫn hai cô con gái đi tản bộ, định bụng lúc về sẽ ghé vào mua mấy cái.

Bọn họ vừa mới ăn tối xong, còn chưa tiêu hóa hết đâu.

“Mẹ ơi, đồ ngon mẹ nói ở đâu thế, chỗ cổng công viên làm gì có gì ạ?” Chị cả đứng ở đầu đường, ngó nghiêng một vòng.

Chu vi công viên Hoa Quả Sơn bao quanh mấy tiểu khu, là chỗ chạy bộ, rèn luyện của phần lớn dân địa phương.

Cửa vào chỗ quảng trường có rất nhiều người bày quán bán hàng, buôn bán nhỏ như ném vòng, hay như đám trẻ con chơi trượt ván… vân vân.

Náo nhiệt thì náo nhiệt thật, nhưng có liên quan gì đến đồ ăn ngon đâu.

“Thấy xe bán bánh bao ở ven đường không? Bánh bao nhà đó ăn ngon kinh khủng. Tối qua mẹ nhảy quảng trường xong, ăn liền một lúc bốn cái đấy!”

Chị hai, em út: …

Vốn còn cho là món ngon gì đó, ai ngờ lại là bánh bao!

“Bái bai mẹ, con về nhà nằm đây.”

Chị gái quay đầu muốn chạy, thật sự không muốn theo mẹ đi nhảy quảng trường.

Nhảy không nổi, thật sự là nhảy không nổi!

Em út theo sát phía sau.

Giờ chuồn nhanh còn kịp chứ đợi đến lúc bị kéo vào thì có muốn trốn cũng không xong.

“Đừng mà, đến thì cũng đến rồi. Ngày nào cũng ru rú trong nhà, hai đứa sắp mập ú lên rồi.”

Nghe đến chuyện tăng cân, hai chị em đều run rẩy.

Hai người nhìn nhau, ánh mắt chất chứa kinh sợ cùng dò xét.

Nghĩ kỹ lại thì hè này trôi qua thoải mái quá, hình như có hơi lên cân thật.

Hai cằm luôn rồi!

“Rất có lý, đến thì cũng đến rồi, chạy một vòng đi.”

Chị gái nhéo nhéo bụng nhỏ của mình, nghiêm túc nói.

Em gái cũng khẽ gật đầu.

“Cũng được. Thế hai đứa chạy bộ đi, mẹ ra nhảy quảng trường. Lát nữa tụ họp ở quán bánh bao.”

Vương Truyền Quyên vừa nói xong thì phía bên kia đã có bạn nhảy gọi í ới. Bà vội vàng chạy đến quảng trường, nhảy tập thể.

Hai chị em mạnh ai nấy đeo tai nghe, bắt đầu chạy bộ.

“Ấy, sao hôm qua bà chưa nhảy xong mà đã đi thế? Hết giờ tôi còn đi tìm bà mãi đấy.”

Bác gái đứng sát Vương Truyền Quyên kéo bà lại, hỏi thăm.

Ai dô, nhảy hăng quá, quay lại thì đã thấy người đi đâu mất rồi.

“Hôm qua bà có ngửi được mùi thơm của bánh bao không? Tôi đi mua bánh bao ăn đấy.”

Bác gái: …

“Không phải chứ. Bà đang giảm cân cơ mà? Chưa ăn tối à?”