- Cô… Cô… Kiều Tuyết Vãn… Cô dám đánh tôi?
- Không chỉ đánh cô, tôi còn muốn gϊếŧ cô nữa rồi.
Nguyễn Tri Vân có hơi run rẩy khi nhìn vào cặp mắt kia của Kiều Tuyết Vãn, quả thật là rất đáng sợ, không chỉ thế mà dường như nó còn lóe lên tia hung ác… Cô ta sợ rồi…
Nhưng đương nhiên không phải vì thế mà cô ta nhục chí, Nguyễn Tri Vân cũng đứng dậy đứng ở trước mặt Kiều Tuyết Vãn, nhưng khí thế của cô ta đã sớm bị cô áp chế rồi, có hơi run nhẹ, lại nói:
- Dù sao thằng nhỏ này cũng không phải con cháu Nam gia, cô gả vào Nam gia không đồng nghĩa với việc nó là huyết mạch Nam gia, biết chưa?
Nhưng Kiều Tuyết Vãn cũng chỉ cười nhẹ, một giây sau đó liền thay đổi sắc mặt, trực tiếp bóp cổ của Nguyễn Tri Vân, làm cho ai nấy đều kinh ngạc, nhưng vì động tác của cô quá nhanh nên không ai trở tay kịp.
Ánh mắt càng trở nên hung tàn hơn, hung hăng nhìn Nguyễn Tri Vân, lạnh giọng nói:
- Nguyễn Tri Vân, tôi nhắc cho cô nhớ một lần nữa… Mặc Mặc là con trai của tôi, nếu tôi đã gả vào Nam gia thì cho dù nó không mang huyết mạch của Nam gia thì vẫn có đủ tư cách thừa kế Nam gia.
Dừng một chút, cô lại cười quỷ dị, nói:
- Hơn nữa như tôi đã nói vào tối qua, tài sản của tôi so với Nam gia cũng không kém cạnh, nếu có kém thì tôi vẫn còn Diêu gia chống lưng. Kiều Tiêu Mặc không cần phải thừa kế cái gì cả, vì căn bản là hiện tại… Nó đủ giàu rồi.
Gương mặt của Nguyễn Tri Vân tái mét, cô ta còn muốn đưa ánh mắt cầu cứu về phía Nam Thừa Húc, nhưng anh không quan tâm, chỉ đỡ lấy Nam Bỉnh Phù và Kiều Tiêu Mặc rời khỏi bể bơi, sắc mặt của Nguyễn Tri Vân càng lúc càng khó coi hơn, nhưng rồi sau đó Kiều Tuyết Vãn lại nói:
- À đúng rồi, chắc Nguyễn tiểu thư không biết… Đứa bé mà cô gọi là dã chủng kia chính là con ruột của Nam Thừa Húc, là con cháu của Nam gia… Nếu như để Nam lão phu nhân biết được cô gọi cháu trai của bà ấy là dã chủng… Thì thử hỏi, cô vẫn là cô gái lương thiện trong mắt bà ấy sao?
Nói xong Kiều Tuyết Vãn liền hất mạnh cô ta xuống đất, toàn thân Nguyễn Tri Vân cũng run rẩy không ngừng, trong miệng còn lẩm bẩm:
- Không đúng… Không đúng… Không thể nào… Không thể nào xảy ra chuyện đó được… Cô lừa tôi! Cô lừa tôi!
Tuy nhiên Kiều Tuyết Vãn lại chú ý đến chuyện khác… Cái thái độ của ba người kia khi nghe tin Kiều Tiêu Mặc là con trai ruột của Nam Thừa Húc thì chỉ ngạc nhiên một chút thôi, ngay cả Lại Thúy Hoan hôm qua cũng phản ứng rất kinh ngạc, nhưng chỉ kinh ngạc ở chỗ đó.
Còn thái độ của Nguyễn Tri Vân đối với chuyện này rất đáng ngờ. Nếu như cô không đoán sai, thì e rằng chuyện của năm năm trước có liên quan tới Nguyễn Tri Vân.
- Tại sao lại không thể? Mà nói ra thì cũng phải cảm ơn người của năm năm trước đã giúp tôi, nếu như không có người đó thì tôi và Thừa Húc cũng không thể ở bên nhau được.
- Không đúng! Không phải! Không thể nào trùng hợp như vậy được! Cô nói dối, Kiều Tuyết Vãn, cô nói dối!
Vừa rồi chỉ là một phép khích tướng nhưng có lẽ cô đã thu được đáp án luôn rồi, vốn dĩ Kiều Tuyết Vãn còn định hỏi tội cô ta, nhưng Vưu Lẫm liền bước đến che chắn cho Nguyễn Tri Vân, lại nói:
- Chị dâu, dù sao ở đây cũng là Long thành… Chị không nên làm vậy với cô ấy.
Kiều Tuyết Vãn cũng chỉ nhún vai, còn tưởng rằng cô muốn xen vào chuyện của Nguyễn Tri Vân sao?
Nhưng ngại quá, cô từ đầu đã không có ý định xen vào rồi, chỉ là cô muốn làm rõ chuyện năm đó thôi. Cơ mà với biểu hiện này, thì chắc chắn là có liên quan tới cô ta, nhưng Kiều Tuyết Vãn vẫn còn một khúc mắc…
Rõ ràng cả Nguyễn Tri Vân, Lại Thúy Hoan và Thẩm Quân Dao đều không được thông minh lắm, nếu như năm đó thật sự là một trong ba người bỏ thuốc Nam Thừa Húc thì chắc chắn anh sẽ phát hiện sớm thôi, tại sao đã lâu như vậy rồi mà anh vẫn chưa biết chân tướng?
Lẽ nào ở phía sau họ còn có một kẻ nào đó đang sai khiến sao?
Nhưng nếu thật sự là vậy thì mục đích của người đó là gì?
Muốn hủy hoại Nam Thừa Húc? Hay chỉ đơn thuần là muốn hạ thuốc anh rồi trèo lên giường của anh?
Tuy nhiên, cho dù là có mục đích gì thì Kiều Tuyết Vãn cũng sẽ tìm ra cho bằng được, kẻ đứng sau núp trong bóng tối đó… Cố mà trốn cho kĩ, đừng để bà đây nắm được cái đuôi, nếu không thì cho dù là cửu vĩ hồ thì bà cũng sẽ chặt hết chín cái đuôi ngoe ngoảy đó!
- Được rồi, hôm nay không tính toán với cô ta nữa, nhưng cũng không có hứng tắm biển nữa. Nam Thừa Húc, anh đi lên phòng với em.
Sau đó thì mọi người đều giải tán, Vưu Lẫm thì đưa Nguyễn Tri Vân về nhà, Nam Thừa Húc thì ngoan ngoãn đi theo vợ lên phòng, tuy anh không biết tại sao vợ lại gọi anh về phòng, nhưng chắc là chuyện tốt nhỉ?
#Yu~